Tay ôm chặt lấy cô, Kiều Khải Dương vùi đầu vào trong cổ cô, giọng nói yếu ớt rất đáng thương: "Anh sai rồi. . . . . . Anh không nên mắng em, anh sai rồi. . . . . . Em xem như anh chưa nói qua có được không?"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn đó, phát ra từ trong lồng ngực của anh.
Lan Khê không hiểu, ánh mắt kinh ngạc suy tư một hồi lâu, lúc này mới nhớ đến lời anh ta nói ngày hôm nay lúc ở trong phòng tài liệu.
Trái tim đầy tuyệt vọng cùng thê lương, nhưng Lan Khê không hề đáp lại, nắm lấy tay anh ta chống vào tường để anh ta đứng vững, cố né khỏi người anh ta, đẩy cái đầu đang đặt trên cổ cô ra.
Kiều Khải Dương ngước mắt nhìn về phía cô, trong mắt đầy khổ sở.
"tan việc anh không về, nhất quyết đứng đây chờ sao?" Lan Khê mở miệng hỏi.
"Ừ." Sắc mặt của anh trở nên lúng túng nhìn về nơi khác.
"Vậy anh chờ tôi, là để bảo tôi đừng nhớ những lời đó?" Cô tiếp tục nhẹ giọng hỏi.
Kiều Khải Dương nắm chặt tay thành đấm, lại muốn tiến lên ôm cô.
Hai mắt Lan Khê run lên, lùi về phía sau một bước: "Bọn họ sắp khóa cửa rồi?"
Kiều Khải Dương cau mày.
"Nếu như anh muốn tiếp tục ở chỗ này nói vậy tôi đi trước, lời của anh tôi nghe xong rồi, không có gì tôi sẽ không để ở trong lòng, nhưng mà nếu bây giờ anh không đi tôi sợ lát nữa anh không ra được đâu, tôi xác định bọn họ sắp khóa cửa rồi" Cô nhẹ giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437558/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.