Lan Khê bị anh ôm vào ngực, nên có thể cảm thấy được có một cỗ sát khí nguy hiểm đang tỏa ra từ người anh!
Trong bầu không khí đầy tia lửa bay loạn xạ khắp nơi như thế này, anh không vung tay đập bàn đập ghế đã là may lắm rồi! !
Cuối cùng Mộ Yến Thần dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Kiều Khải Dương, ôm chặt người trong ngực mình cùng nhau bước ra khỏi phòng tạm giam, sau đó tiếng cửa được mở ra vang lên, anh cảm thấy người trong ngực mình đang giãy ra, liền ôm chặt cô hơn, không thèm để ý đến sự giãy dụa của cô liền mang cô ra ngoài.
Sáng sớm nên không khí có hơi lạnh, vả lại tối hôm qua còn bị nhốt suốt đêm trong phòng giam nên cả người đều đau nhứt, cho nên lúc này Lan Khê cảm thấy rất khó chịu.
Bị anh kéo lên xe, mày Lan Khê nhẹ nhàng nhíu lên, nắm lấy cửa xe: "Mộ Yến Thần, tôi muốn về nhà mình."
Cô không nên đi đến chỗ của anh.
Mộ Yến Thần lạnh lùng ngước mắt lên, khóe miệng tuấn dật nở ra cười lạnh: "Anh biết rồi."
"Cho nên em không chịu cầm chìa khóa, ý muốn cự tuyệt, em cảm thấy anh không ra điều này được sao?”
Ngữ điệu lạnh lẽo làm cho Lan Khê phải run rẩy, miệng có chút khô khốc, không biết nên nói gì nữa. cô như vậy cũng không có nghĩa là hoàn toàn cự tuyệt, cô chỉ không muốn bị mọi người chê người khi ở cùng một chỗ với anh thôi.
Rất nhanh hông của cô bị người nào đó thô lỗ kéo lại, nhét vào trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437559/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.