Hàng lông mày anh tuấn của Mộ Yến Thần nhíu lại.
Dù là ai cũng có thể nghe ra sự khiêu khích trong lời nói của Tô Nhiễm Tâm, anh biết bà muốn lấy thân phận trưởng bối can thiệp vào giữa bọn họ, vào sống chung một nhà, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ, để Lan Khê tự cảm thấy mình gây ra tội lỗi quá nặng.
Môi mỏng lạnh lùng mím lại, anh thận trọng đối mặt với Tô Nhiễm Tâm.
"Cũng tốt, chỉ cần dì không chê là được." Thế nhưng anh lại đáp ứng.
Tô Nhiễm Tâm hít khẽ một hơi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia phong tình quyến rũ, mắt nhìn sang Lan Khê: "Vậy thì chúng ta cùng nhau trở về đi thôi, đồ của dì không nhiều lắm đợi lát nữa sẽ phái lái xe đưa qua, đi nào Lan Khê. . ."
Lan Khê đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tay chân đều cứng ngắc .
Tại sao có thể như vậy?
Đến bây giờ cô vẫn chưa phản ứng kịp, không hiểu tại sao dì nhỏ đột nhiên trở về nước, lại càng không hiểu sao bất thình lình bà xuất hiện trong bệnh viện, hơn nữa khi nghe hai người nói chuyện, dường như bà và Mộ Yến Thần đã quen biết nhau từ lâu.
Buông tay Mộ Yến Thần ra, cô đi tới bên cạnh Tô Nhiễm Tâm.
Tô Nhiễm Tâm cẩn thận nhìn đứa cháu gái này của mình, hơi thở cũng hơi nhẹ lại.
Mặc dù không thể nói là đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng con bé cũng thừa kế chị gái của mình một loại phong tình, diễm lệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437705/chuong-250-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.