Nhiễm Đông Khải nhàn nhạt cười, thấy Thương Đồng khẩn trương, nhẹ giọng nói: "không cần."
Thương Đồng cũng không ngẩng đầu, vội vã bước lên bậc thang, đột nhiên nghe Mạc Thanh Uyển thấp giọng nói: "Ngự Tây, cô ấy không phải là vị tiểu thư tối qua đến khách sạn tìm anh sao?"
cô dừng lại bước chân, tim mãnh liệt đập mạnh.
"A? Phải không? không nhận ra." Sở Ngự Tây nhàn nhạt gọi một câu: "Vị tiểu thư này, xin chờ chút."
Trái tim Thương Đồng gần như muốn nhảy đến tận cổ họng, cô bắt buộc mình giữ bình tĩnh, chậm rãi xoay người, nhìn thẳng Sở Ngự Tây: "Tiên sinh, có chuyện gì sao?"
Sở Ngự Tây từ trong túi móc ra xâu chìa khóa kia, cá nhỏ phía trên hơi đu đưa, môi anh lộ ra một chút vui vẻ phức tạp: " Chìa khóa của cô, rơi trên giường của tôi."
Giọng anh không nhanh không chậm, không cao không thấp, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe được rõ ràng.
Tức khắc vô số ánh mắt nhìn về phía Thương Đồng, sắc mặt Thương Đồng trong nháy mắt cũng trắng bệch, anh có ý gì đây?
Những lời nói sau lưng, đích thực có chút phức tạp, trực tiếp ám thị, chính là tối qua cô đã từng nằm trên giường anh.
Thương Đồng không dám ngẩng đầu, cô thậm chí cảm giác được trái tim mình đã không thể khống chế, giọng cũng có chút run rẩy: "thật xin lỗi, ngài nhớ nhằm rồi."
nói xong câu đó, cô đã chạy trối chết, ngay cả xâu chìa khóa kia cũng không để ý đến.
Lúc này, La Hằng Viễn đã đến, Thương Đồng chạy quá nhanh, hai người suýt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/1610646/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.