Thương Đồng dù cho sốt ruột, lại như cũ không quên nhắc nhở: "Nhiễm tổng, cảm ơn ngài đưa tôi đến bệnh viện, ngài bên kia còn có việc, nhanh đi đi."
"Ừ, tốt." Nhiễm Đông Khải giống như luyến tiếc, anh lại nhìn lướt qua Thương Đồng và đứa bé, mới chậm rãi xoay người, đi được mất bước, anh lại dừng lại nói: "Thương tiểu thư, nơi này điều kiện không tốt lắm, nếu như có cần gì khác, có thể gọi điện thoại cho tôi."
Thương Đồng gật đầu, bất ngờ nghĩ đến thân phận của anh, cô cắn răng nói: "Nhiễm tổng, mảnh đất kia ngài không khai phá không được sao?"
Nhiễm Đông Khải đã đi đến cửa, nghe được vấn đề của cô, thân thể ngừng lại, anh chậm rãi quay đầu, trên mặt vẫn như cũ không thay đổi nho nhã mỉm cười: "trên thực tế, cũng không phải là không được."
"Ý của anh là có thể bỏ qua?" Thương Đồng kiềm nén xúc động của bản thân, nhưng giọng lại rõ ràng run rẩy.
Nhiễm Đông Khải cười cười, đáy mắt ôn hoà rất nhiều: "Còn phải xem kết quả cuộc cạnh tranh."
Thương Đông cụt hứng ôm Niệm Niệm dựa vào đầu giường bệnh, nói nhỏ câu: "Cảm ơn ngài, tôi biết."
Tóc cô rủ xuống, che đi nét mặt cô, nhưng có thể cảm giác ra tâm tình cô lúc này rất kém. Con ngươi Nhiễm Đông Khải tối lại, vốn định nói cho cô biết chân tướng, ngược lại dừng lại xung động, lặng lẽ rời đi.
Nhiễm Đông Khải tự mình lái xe, lúc đến khách sạn Cẩm Giang, đã trễ hai mươi phút, phòng đơn được bao rất lớn, đủ để ngồi hơn hai mươi người,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/1610656/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.