Sở Ngự Tây không lên tiếng, qua một lúc lâu, mới nói: "Em rất tốt, không tốt là tôi, nếu em cảm thấy không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra."
Lâm Lôi mỉm cười: "Tôi đương nhiên tốt, vì vậy nếu anh không cẩn thận suy tính, có thể anh sẽ hối hận."
Tròng mắt của Sở Ngự Tây rất đen, anh chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa rồi anh chỉ thuận miệng nói ra một chỗ, bây giờ nhìn đường, phát hiện lại đi nhầm: "Dừng xe!"
Lâm Lôi hơi giật mình, nhưng vẫn đạp thắng xe lại.
"Sao vậy?"
"không cần đưa, tôi gọi tài xế lái xe đến đây, để cậu ta đưa em về."
"Vậy còn anh?" Lâm Lôi khó hiểu hỏi.
Sở Ngự Tây nói chuyện điện thoại xong, nhàn nhạt trả lời: "Về công ty."
"Mấy ngày nay anh đều ăn ở công ty sao?" Lâm Lôi có chút ngạc nhiên.
Sở Ngự Tây xoay người nhìn Lâm Lôi, cô rất đẹp, cũng rất có cá tính, con người cũng rất lương thiện và hào phóng, hiếm có cô gái nào không làm anh phản cảm, anh thật bình tĩnh mở miệng nói: "Lâm Lôi..."
"Hả?"
"Tôi nghĩ chúng ta nên xác định lại, bởi vì...có thể tôi sẽ không yêu em, nhưng lại rất tôn trọng em, tôi hy vọng em cũng vậy." Sở Ngự Tây bình tĩnh mở miệng, giống như đang đàm phán.
Lâm Lôi cúi đầu, hồi lâu mới thở dài nói: "Thực ra, có lẽ anh nghĩ tôi quá đơn giản rồi. Tình yêu quá mờ ảo, nếu sớm muộn gì tôi cũng phải kết hôn, tại sao không thừa dịp mình còn trẻ, tìm một người đàn ông tôi vừa mắt? Tiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/423539/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.