Nếu đã dùng sắc đẹp của Vân Dật Bạch để đổi lấy thức ăn, trước tiên Thi Tĩnh đem đồ ăn sắp xếp lại bỏ vào tủ lạnh, sau đó mới xắn tay áo lên chuẩn bị làm bữa cơm cho hai người.
Hiếm khi có một ngày chủ nhật Vân Dật Bạch không ở trong phòng sách, ngược lại lại ngồi xem tivi trong phòng khách. Thi Tĩnh thò đầu quan sát, cô không kìm được khẽ mấp máy môi. Không biết nên nói gì!
Đường đường là tổng giám đốc Vân thị vậy mà lại ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình! Phim hoạt hình. Hơn nữa anh còn thấy xem một cái không đủ, còn đòi cô thuê về cho anh thêm mấy cái đĩa nữa, tất cả đều là phim hoạt hình!
Nhất thời Thi Tĩnh cảm thấy hình tượng Vân Dật Bạch trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn.
Vân Dật Bạch không nhớ rõ bản thân mình đã bao lâu rồi không có được cái cảm giác thế này! Ở đây vốn có sẵn mấy bộ phim hoạt hình. Đó là do Dật Thanh để lại.
Dật Thanh luôn nói, mỗi ngày anh đều phải suy nghĩ quá nhiều việc, lâu dần đầu óc sẽ cảm thấy mệt mỏi, con người rồi cũng có lúc thấy khó chịu, mỗi lần cậu ấy đến chỗ này đều dẫn anh đến xem cùng. Lâu dần, chính bản thân anh đã tự tạo cho mình thói quen đấy, cứ mỗi lần rảnh rỗi sẽ kiếm về một ít phim hoạt hình để xem. Để cho đầu óc được thoải mái.
Ở trong này, anh có thể tìm lại được những hồi ức về Dật Thanh.
Âm thanh xào nấu thức ăn từ nhà bếp truyền đến,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/35930/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.