Hiểu Vĩ tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một mái đầu màu đen.
Hác Hảo......
Muốn vươn tay vuốt ve lấy mái tóc kia, bất chợt phát hiện ra nửa người trần trụi phía trên bị bọc trong băng gạc màu trắng, đang nằm trong tư thế úp sấp trên giường bệnh. - A, y hệt như xác ướp luôn! Xem ra kì này bị thương không nhẹ rồi.
A Hảo, ngươi không bị thương chỗ nào chứ? Có phải ngươi lại tự trách mình hay không?
Ta không muốn vì chuyện này mà ngươi tự dày vò bản thân, ta chỉ không muốn ngươi bị thương mà thôi. Ta bây giờ đã hiểu được cảm giác của ngươi đối với chuyện Hác Học, ta nghĩ trong lòng hắn ngươi nhất định là người vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức hắn nguyện ý từ bỏ tất cả. Chỉ là hắn không ngờ đến, bao nhiêu nỗ lực đánh đổi tánh mạng hắn để cứu ngươi, lại mang đến cho ngươi mười năm bi ai khổ sở.
Ta không muốn, không muốn cho ngươi cảm thấy đau lòng, không muốn cho ngươi thống khổ, không muốn cho ngươi tiếp tục bị người khác khi dễ quở trách. Nhưng ta không giống như anh trai ngươi, ta sẽ không chết! Ta sẽ không bao giờ bỏ ngươi lại một mình. Ta muốn có ngươi, muốn cùng ngươi sống sót, muốn bảo vệ ngươi, yêu ngươi, sủng ngươi, cho ngươi tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Ta chưa từng quan tâm đến một ai như vậy, nhưng khi nghe tin ngươi còn trong đám lửa, ta biết bản thân không có ngươi là không được... Nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-nhan-nan-vi/312422/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.