– Này, kể cho mọi người nghe về vị hôn thê của ngươi đi, để còn biết mà nhận dạng!
Vân Khánh đột ngột yêu cầu, Thụ Nhân nghe lời đề nghị của Vân Khánh liền hồi tưởng về Uyển Nhã, vừa nghĩ đến, mặt hắn lại tiếp tục đỏ bừng, lí nhí nói:
– Nàng… nàng… là một cô nương rất tốt, dịu dàng… lúc nào cũng đối xử tốt với người khác…
Vân Khánh đưa mắt nhìn Thụ Nhân, nhàm chán hỏi:
– Chỉ vậy thôi?
Thụ Nhân xấu hỗ, dồn hết sức gật đầu. Vân Khánh phê bình:
– Ít nhất ngươi phải tả hình dạng của nàng ta chứ! Cao hay thấp, mập hay gầy, mặt mũi thế nào… Chứ ngươi nói chung chung như vậy, làm sao biết mà tìm chứ!
Nghe lời Vân Khánh nói, mặt Thụ Nhân càng đỏ dữ dội, luôn tay xua xua:
– Không được! Không được! Thánh nhân đã dạy…
Vân Khánh nghi ngờ từ trước tới giờ tên thư sinh vô dụng này còn chưa từng một lần đối mặt với vị hôn thê của mình. Sao lại có nam nhân vô dụng như vậy chứ? Vị hôn thê của mình mà còn không dám nhìn cho kỹ???
Kiến Văn từ đầu chẳng mong chờ gì ở Thụ Nhân, vẫn bình thản ngồi yên một chỗ.
Xong, Kiến Văn nói:
– Nàng cũng chưa từng nói về tỷ tỷ của mình.
Vân Khánh nghe thấy lời của Kiến Văn liền trố mắt ra nhìn, vẻ mặt không tin được.
– Thật ư? Ta chưa kể về tỷ tỷ của mình sao? Sao lại có sự thiếu sót như vậy chứ?
Kiến Văn đã quá quen với những hành động và ngôn từ quá khích của Vân Khánh nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-thien-vuong-phi/456075/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.