Cái loại chuyện như sinh oa oa này, có thể nói là lần đầu sinh, lần hai quen. Bây giờ Liễu Nghi Sinh cũng không còn bị dằn vặt đến chết đi sống lại như lần trước nữa, được sự giúp đỡ của Liễu Mộ Ngôn, chỉ mất nửa canh giờ liền sinh ra tiểu bảo bảo mà Kỳ Thạc Kỳ Canh đã mong chờ ngày đêm.
Kỳ Tiểu Vọng dùng ngón tay chọc chọc anh hài phấn nộn hỏi: “Đại phụ thân, đây là đệ đệ của con hả? Lớn lên xấu quá hà.”
Kỳ Canh vỗ xuống đầu Tiểu Vọng nói: “Lúc con mới sinh ra còn xấu hơn nữa kìa!”
“Ừm ừm ừm, Tiểu Vọng xấu, đệ đệ đẹp.” Ngược lại Kỳ Tiểu Hi rất thích cục cưng này, cứ đòi ôm tiểu oa nhi suốt.
“Con cũng muốn ôm!” Kỳ Tiểu Vọng không chịu thua kém, đuổi theo Kỳ Tiểu Hi, cùng chơi đùa với đệ đệ đang ngủ ngon lành.
“Được rồi, đệ đệ đang đói bụng nha, tiểu thúc thúc của các con còn chưa đủ cho hai đứa chơi hay sao?” Kỳ Thạc ôm lấy tiểu nhi tử, ra hiệu cho Kỳ Canh vào nhà nhìn xem Liễu Nghi Sinh đã tỉnh ngủ chưa.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, có chút chần chừ nên nói thế nào với Liễu Nghi Sinh, hài tử này, thân thể cũng không phải là một kỳ lân hoàn chỉnh, mà là…
“Hmm… Để ta nhìn hài tử một chút…” Liễu Nghi Sinh mơ mơ màng màng tỉnh lại, thân thể vẫn còn hơi chậm chạp, thấy hai người đang ôm hài tử trong tay ngồi ở đầu giường, vội đòi ôm con.
“Bảo bối đừng gấp, hài tử tốt lắm, ngươi cảm thấy thế nào rồi?” Kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-thu-thua-song/246445/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.