“Đại tỷ!” Ngọc Nhiêu đi theo sau Diệp Lan Y, nôn nóng chạy vào. “Đại tỷ, sao muộn thế này rồi mà tỷ còn chưa về cung? Làm muội lo lắng chết mất!”
Ngọc Nhiêu chạy quá nhanh, vô tình vấp phải một viên gạch dưới chân, bất giác loạng choạng suýt ngã. Huyền Phần đứng bên cạnh thấy thế vội vàng đưa tay ra đỡ, hờ hững nói: “Cẩn thận một chút.”
Ngọc Nhiêu đỏ mặt tía tai, đưa mắt lườm y một cái, đẩy tay y ra, sau đó liền chạy đến trước mặt tôi, nhìn tôi kĩ càng một lượt từ trên xuống dưới, cất giọng ưu lo: “Đại tỷ không sao chứ?”
Tôi đưa tay khẽ xoa đầu muội ấy, mỉm cười, nói: “Ta không sao, ai đưa muội tới đây vậy?”
Diệp Lan Y hơi nhún người hành lễ, sau đó bèn đi tới đứng bên cạnh Huyền Lăng. “Thần thiếp vừa định về cung nghỉ ngơi, ai ngờ trên đường lại bắt gặp vị tam tiểu thư này đang nôn nóng dẫn theo thị tỳ đi tìm Thục phi tỷ tỷ của cô ấy. Thần thiếp nhìn thấy đứa thị tỳ mà cô ấy dẫn theo là Hoa Nghi, biết Hoa Nghi là do Thục phi đưa về cung từ đỉnh Lăng Vân, còn Tịnh Bạch sư phụ thì lại là người của chùa Cam Lộ. Hoa Nghi nói mình có người quen cũ ở chùa Cam Lộ, thần thiếp nghĩ bụng lời của một mình Tịnh Bạch không thể hoàn toàn tin tưởng, đưa thêm một người nữa tới đây cũng tốt. Thế là thần thiếp bèn đưa lệnh bài của mình cho Hoa Nghi đi tìm người, ai ngờ nha đầu này lại đi nhanh như vậy, mới thoáng đó mà đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384836/quyen-7-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.