Mấy ngày sau, Huyền Lăng lấy việc Quản Văn Uyên bất kính với Thục phi làm cớ để hỏi tội nhà họ Quản, dùng thế sấm rền gió quật lật lại chuyện nhà họ Quản vu cáo ba nhà Chân, Tiết, Lạc năm xưa, lại điều tra ra một số tội trạng của nhà họ Quản trong mấy năm vừa rồi như tham ô hối lộ, kéo bè kết cánh, làm việc bất nhân, khiến cả triều đình đều chấn động.
Hôm ấy trời mưa vừa tạnh, cái nóng hoàn toàn bị xua tan, Trinh Quý tần ngồi đánh cờ với tôi, sau khi đặt một quân cờ xuống mới khẽ thở dài. “Hoàng thượng làm gì chẳng biết nhà họ Quản có tội, chỉ là việc triều chính thường có mối liên quan rất lớn, không thể vọng động. Hơn nữa một việc lớn như thế cũng cần xử trí từ từ, không ngờ lần này Hoàng thượng lại có vẻ chuẩn bị chặt đứt căn cơ của bọn họ như thế.”
Tôi tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng nếu xử trí từ từ thì biết phải đợi đến ngày nào mới thấy được kết quả, mà đã ra tay rồi thì tất nhiên cần nhổ cỏ nhổ tận gốc, không cho kẻ địch có cơ hội tro tàn cháy lại.
Tôi khẽ mỉm cười. “Quản Văn Uyên kiêu căng ngang ngược, hai gã ca ca của thị thì cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Hoàng thượng lần này đột ngột ra tay, bọn hắn tất nhiên trở tay không kịp.”
Trinh Quý tần nở một nụ cười điềm đạm. “Quản Văn Uyên tốt xấu gì thì cũng đắc sủng mấy năm, gia tộc lại có chút quyền thế, có lý nào lại chẳng kiêu căng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384869/quyen-7-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.