Kể từ ngày Ngọc Ẩn xuất giá, nụ cười bên khóe môi Ngọc Nhiêu ngày một nhiều hơn, mỗi lần ngắm trăng ngắm hoa là những nét vui tươi, phấn chấn lại giống như cánh bướm đậu trên bờ mi chẳng chịu rời đi. Ngoài ra, Ngọc Nhiêu còn có thêm một sở thích mới là ủ rượu, muội ấy thường ngâm những bông hoa đúng mùa vào trong rượu để ủ thành rượu ngon, mà thứ rượu gốc được dùng tới chính là rượu Phần, loại rượu ngon nhất được ủ ra là Mai Hinh Nhưỡng ủ bằng hoa mai đỏ.
Tôi từng cất lời dò hỏi, Ngọc Nhiêu chỉ trả lời là phụ thân và ca ca vừa được rửa oan, bản thân tất nhiên vui mừng. Rồi muội ấy còn cười, nói: “Không phải tỷ tỷ cũng thích ủ rượu hoa quế đó ư?” Cùng với đó, số lần Ngọc Nhiêu rời khỏi Vị Ương cung cũng ngày một nhiều lên. Một hôm, tôi và Ngọc Nhiêu vừa trở ra từ cung của Thái hậu sau khi thỉnh an, Huyền Phần thì đi theo Đức thái phi tới trò chuyện với Thái hậu, khi tôi đang đứng hàn huyên với Đức thái phi mấy câu thì Huyền Phần và Ngọc Nhiêu thỉnh thoảng lại lén đưa mắt nhìn nhau âu yếm, tới lúc này tôi mới xua tan được nỗi nghi hoặc trong lòng. Tôi không kìm được nở nụ cười mỉm, mấy thiếu niên thiếu nữ vừa chớm nụ tình thì sao biết cách che đậy tình cảm của bản thân.
Vừa về tới Nhu Nghi điện, tôi liền đuổi hết mọi người ra, hỏi: “Là chuyện từ bao giờ vậy?”
Nét ửng hồng trên khuôn mặt Ngọc Nhiêu đã cho tôi một đáp án hết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384874/quyen-7-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.