Có lẽ là vì quãng thời gian trước suy nghĩ quá nhiều nên cơn bệnh của tôi lần này mãi vẫn chẳng có bao nhiêu khởi sắc. Suốt một thời gian dài tôi không bước chân ra khỏi cửa, ngày ngày chỉ cắm hoa, thêu thùa nhằm giết thời gian.
Tuy Trung thu đã qua nhưng cái nóng vẫn chưa hề lui đi, những bông bách hợp đuôi cáo nở ở chỗ râm mát thì lại càng thêm yêu kiều, đẹp đẽ. Tôi đặc biệt thích giống hoa này, mỗi ngày đều sai Hoa Nghi đi hái một ít về, buổi sáng khi mới hái, chúng vẫn còn là nụ nhưng đến hoàng hôn, tất cả đều nở bung, từng làn gió mát thổi tới làm hương thơm tỏa ra khắp điện. Hoa Nghi nói: “Diên Vũ Nhi đúng là có lòng, ngày đó nương nương chỉ nhắc một câu thôi mà bây giờ cô ta ngày ngày đều đi hái hoa bách hợp đuôi cáo mang về. Thái y đã xem qua và nói là những bông hoa ấy không có vấn đề gì cả, mà nghe nói Ly Phi cũng có vẻ rất thích.”
“Chắc cô ta không nói ra cách này là do ta dạy cho đấy chứ?”
“Tất nhiên rồi, cô ta còn muốn lấy lòng Ly Phi mà, huống chi Ly Phi cũng đâu có cho phép cô ta nhiều lời.”
Tôi mân mê bông hoa diên vĩ màu tím xanh trong tay, nói: “Nha đầu đó cũng đáng thương, vốn theo lẽ thường, một phi tần có người giúp mình lôi kéo Hoàng thượng không tính là chuyện xấu, nhưng Ly Phi bây giờ căn cơ chưa vững làm sao chịu để người bên cạnh chia bớt ân sủng, cũng khó trách cô ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384894/quyen-7-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.