Di Ninh cung vô cùng rộng rãi và thoáng đãng, từng làn gió thu không ngớt thổi vào mang theo vẻ đìu hiu, lạnh lẽo của cỏ cây hoa lá sắp đến hồi rơi rụng. Giữa buổi trưa đầu thu trời đã hơi giá lạnh, những chiếc lá nửa xanh nửa vàng bắt đầu rung rinh trên cành, vẻ như muốn ở lại nhưng không sao ở lại được nữa, tràn ngập một nỗi bất lực lớn lao.
Ly Phi An thị được đưa tới rất vội vàng, hiển nhiên là còn chưa kịp cẩn thận chải chuốt, trang điểm, trên mặt vẫn còn đọng lại thần sắc ủ dột, thân thể thì run rẩy không ngừng. Vì đang trong cơn bệnh nên mái tóc của nàng ta chỉ được búi lại một cách xuề xòa, bên trên cài xéo một cây trâm vàng nạm ngọc hình con chuồn chuồn. Nàng ta vận một bộ đồ màu trắng thêu hoa văn hình gợn sóng, bên ngoài lại khoác thêm một chiếc áo dài màu xanh, vừa định quỳ xuống thì đầu gối bỗng trở nên mềm nhũn, không kìm được ngồi sụp xuống đất.
Huyền Lăng chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một lần, Thái hậu thì chỉ hờ hững gọi: “Cát Tễ.”
Cát Tễ kéo cổ tay nàng ta lại, đặt hai ngón tay lên trên đó. An Ly Dung vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, trên cổ tay nàng ta vẫn còn đeo một chiếc vòng vàng vô cùng đẹp đẽ, tinh xảo, nhưng vì nàng ta còn đang trong cơn bệnh nên tiều tụy và gầy yếu vô cùng, chiếc vòng vàng sáng lấp lánh đó lại càng khiến cổ tay nàng ta trông có vẻ gầy guộc như khúc củi, chẳng có lấy một chút sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/384900/quyen-7-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.