Tự nơi đáy lòng trào lên cảm giác lạnh toát không thể nào ngăn cản được, tôi cất tiếng thổn thức đầy vẻ thê lương: “Có lẽ nếu được trở về quá khứ, chúng ta đều sẽ lựa chọn khác đi, không bước lại trên con đường thuở xưa nữa, như thế thì giờ đây chúng ta đã chẳng rơi vào cảnh ngộ khốn đốn thế này.”
Y hít sâu một hơi, vẻ dịu dàng trong cặp mắt màu hổ phách dần trở nên ảm đạm. “Chuyện làm ta hối hận nhất trong cuộc đời này là khi tới chùa Cam Lộ tuyên đọc thánh chỉ năm đó đã không mang nàng rời đi, đó thực là một lỗi lầm không thể nào tha thứ được.”
Chén rượu trong veo phản chiếu lại khuôn mặt không hoàn chỉnh của tôi, vừa khéo giống hệt như cuộc đời không hoàn chỉnh của tôi vậy. Tôi cố kìm nén những giọt lệ bên khóe mắt, chậm rãi nói: “Thanh, cho dù ngọn gió trong lòng muội luôn thổi về phía huynh, nhưng muội lại không thể không đi ngược gió. Trên đời này có một số chuyện đã được vận mệnh ai bài trước rồi, muội không oán hận huynh chút nào đâu.”
Y khẽ nở nụ cười, nhưng vẻ bi thương trong mắt thì lại càng thêm rõ ràng. “Người mà ta cả đời khao khát không thuộc về ta, đã thế ta còn phụ lòng hai nữ tử vô tội nữa, thực là tệ hại quá chừng.”
Tôi gắp một miếng bánh ngó sen hoa quế bỏ vào trong đĩa của y, gượng cười nói: “Đây là nơi mà năm xưa tiên đế và Thư Quý thái phi ân ái mặn nồng, lại là nơi ở cũ của huynh, việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/385028/quyen-8-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.