Khuôn mặt cô ta đỏ bừng lên vì tức giận, hai mắt hằn học nhìn tôi. “Ta chưa từng dùng tà thuật để trù ếm ngươi, cũng chưa từng chôn những bức tượng gỗ đó trong cung của mình, tại sao ngươi lại vu cáo ta?”
Tôi hững hờ đưa mắt nhìn lại cô ta, không kìm được bật cười. “Khi đó vì sự xúi bẩy của Tài nhân mà ta đã bị Hoàng thượng cấm túc, thiếu chút nữa còn bị phế truất, làm gì có thời gian để gài bẫy ai. Tài nhân cả nghĩ quá rồi!”
Cô ta giận dữ nhìn tôi, không ngừng cười lạnh. “Ngươi vì muốn tranh đoạt ngôi hậu với ta, có việc gì mà không làm ra được? Chỗ tượng gỗ đó nhất định là do ngươi sai người chôn vào trong cung của ta từ lâu rồi, chờ thời cơ tới liền nhảy ra vu cáo ta, tâm tư của ngươi thực là tàn độc quá!”
Tôi chậm rãi mân mê chiếc vòng san hô lấp lánh nơi cổ tay, cười tủm tỉm, nói: “Việc này thì Tài nhân phải tự trách mình rồi, Yến Hy điện bị ta bỏ tượng gỗ vào suốt một thời gian dài như thế mà ngươi vẫn chẳng hề hay biết.”
Cô ta giận dữ điên cuồng, hai mắt chiếu ra những tia lạnh ngắt như muốn giết người. “Ngươi rốt cuộc đã chịu thừa nhận rồi!” Cô ta đưa tay túm lấy cổ tay tôi, kéo về phía trước. “Ngươi mau theo ta đi gặp biểu ca, ta phải cho biểu ca biết là ta bị oan!”
Hồ Uẩn Dung dùng sức rất mạnh, móng tay cắm vào cổ tay tôi làm những vệt máu rỉ ra lấm tấm. Tôi gạt bàn tay cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-hoan-truyen/385038/quyen-8-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.