[1] Một câu thơ trong bài Cổ ý kỳ 6 của Ngô Vĩ Nghiệp, ý rằng một thứ dù quý báu đến mấy nhưng nếu không phải là của mình thì đừng cố níu giữ – ND.
Tôi cố ý né tránh Huyền Thanh, né tránh sự lưu luyến và khákhao đối với chuyện xưa. Đứng nhìn từ chùa Cam Lộ, tôi có thể thấy được một góc tường trắng ngói xanh của Thanh Lương Đài, thế nhưng vừa thoáng liếc qua tôi đã chua xót không thôi, không dám nhìn tiếp nữa.
Sáng sớm ba ngày sau, tôi không thể không đổi sang bộ mặt khác. Lạnh lùng nhìn bản thân trong gương, sắc mặt tôi bình lặng, không có lấy một chút biểu cảm nào. Bấy lâu nay tôi đã quen mặc áo ni cô, gần như chẳng trang điểm chút nào, và Huyền Lăng khi mới gặp lại tôi đã thấy một Chân Hoàn trong bộ dạng nữ tử Phật môn, điềm đạm mộc mạc. Vậy thì hôm nay, khi trở lại hậu cung, tôi phải ăn mặc sao cho thật diễm lệ, thật quý phái, khiến Huyền Lăng vừa nhìn thấy tôi đã phải chấn động tâm thần.
Tôi mở rương, chọn lấy bộ đồ cao quý diễm lệ nhất mà mặc vào người. Lúc này đây, trên người tôi là một chiếc áo gấm thêu hoa có ống tay áo rộng, bên trên được điểm xuyết bằng rất nhiều sợi tua ngắn có đính những viên đá quý nhỏ long lanh, ngoài ra nơi tay áo còn đính kèm một chiếc khăn sa mỏng dài chừng hơn một trượng, hết sức thướt tha. Ngó nhìn xuống dưới, đó là một chiếc váy dài chạm đất có màu vàng tươi, chất vải mềm mại, mịn màng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-huyen-truyen/1562995/quyen-5-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.