“Thiếp thân theo nàng năm mười sáu tuổi, đến nay đã bao năm, nàng vẫn chưa cho thiếp một danh phận."
Ta suýt chút nữa phun trà ra: "Ta còn chưa cho ngươi danh phận ư? Cùng khóa tiến sĩ với ngươi, ai thăng quan nhanh bằng ngươi?" Chẳng lẽ ngươi muốn trẻ thế này đã vào nội các?"
Hắn thở dài: "Sư tỷ thừa biết ta không nói đến chuyện đó."
Ta mỉm cười, đưa tay khẽ chạm lên trán hắn: "Đại sự chưa thành, lấy đâu ra gia đình?"
...
Đại cửu phụ cũng trách ta xen vào chuyện người khác.
"Lo chuyện nữ học thì có ích lợi gì? Có đáng để con bỏ bao tâm sức như vậy không? Dù những nữ nhân đó có học hành thành tài, thì cũng không được gia tộc che chở hay truyền thừa. Ngai Thái tử của Văn Đoan đang lung lay, đó mới là việc con nên tính toán."
Ta cười nhạt, thong thả chỉnh lại áo choàng, đợi đại cửu phụ mất kiên nhẫn mới từ tốn lên tiếng: "Con cũng không hiểu Văn Đoan bao năm qua đã làm gì, mà Tạ Văn Triết bị giam sáu năm rồi, ngai Thái tử vẫn không vững."
Ta biết rõ nguyên do. Chỉ là cố tình nói vậy để bịt miệng đại cửu phụ. đại cửu phụ nói học sinh nữ học, dù có đọc sách cũng không thể thi cử, giá trị thông gia cũng không thay đổi.
Ta im lặng. Bây giờ là vậy, không có nghĩa sau này cũng vậy.
Không tranh đấu, chỉ có thụt lùi, bị người khác chiếm đoạt không gian sống.
Ta không cần tranh luận với đám người cổ hủ này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-due-phuong-hoang/2110559/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.