Hoa Dương hỏi ta định làm gì. Ta châm lửa đốt bức mật thư, tro tàn rơi xuống bàn, giống như kế hoạch vội vã này vậy.
"Ta thấy, rất tốt. Phụ hoàng làm hoàng đế lâu như vậy, chắc cũng mệt mỏi rồi, có người muốn thay ngài ấy làm, chẳng phải rất tốt sao? Làm con cái, phải học cách chia sẻ gánh nặng phụ mẫu chứ."
Hoa Dương cong môi cười: "Hoàng tỷ nói phải."
...
Đêm đó, phụ hoàng hạ lệnh đốt lửa trại.
Trong lúc ca múa nhạc rộn ràng, vũ nữ dẫn đầu bất ngờ hành thích, một mũi tên từ trên cao nhắm thẳng về phía phụ hoàng.
Phụ hoàng còn chưa kịp kêu cứu, đã bị Lưu Thọ bên cạnh xô ngã xuống đất. Ông thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng lên, thì phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích.
Kinh hãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ta đang nhìn thẳng vào ông. Ta cong môi cười, lớn tiếng hô trong ánh mắt kinh ngạc của ông: "Mau hộ giá, phụ hoàng bị thương rồi!"
Bên ngoài lửa cháy ngập trời, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang vọng. Lý Quần Anh đã dẫn người rời đi từ lâu, những người còn lại đều lộ vẻ kinh hoàng, thầm tính toán những thay đổi sau trận chiến này.
Đại cửu phụ liếc nhìn xung quanh, tam cửu phụ cũng đã biến mất từ lúc nào. Ông nhìn ta như có điều suy nghĩ, ta khẽ gật đầu, khóe miệng đại cửu phụ khẽ nhếch lên.
Thích khách trong điện nhanh chóng bị khống chế, tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng gần.
Mọi người trên tiệc đều hoảng sợ, mỗi người một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-due-phuong-hoang/2110558/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.