Con ngươi thâm thúy của Thương Địch vẫn dán vào người An Ninh, sau đó cũng uống rượu, không nói thêm câu nào.
"Này... Nhị công tử , nói thật, hôm nay trẫm tìm ngươi đến thật sự là vì có chuyện muốn nhờ." Sùng Chính đế dụ lợi thất bại, mỹ nhân kế lại thất sách, nay chỉ có thể quang minh chính đại nói ra mục đích của mình,ông cố gắng hạ mình chỉ dùng một chữ”nhờ”, mục đích chính là hy vọng nhị công tử có thể thấy phần lễ ngộ này mà bán cho ông một cái mặt mũi.
An Ninh giật mình vội vàng nói, "Hoàng thượng xin đừng nói như vậy, thảo dân sao có thể nhận được một chữ “nhờ” của hoàng thượng? Như vậy sẽ khiến trong lòng thảo dân trở nên bất an a."
An Ninh cũng không phải là không nên bất an sao? Ngu sơn kia là một cái mỏ vàng, có thể nói là mở vàng lớn nhất trong tứ quốc,nếu cho Sùng Chính đế một ly canh thì nàng cũng sẽ tiếc đứt ruột a!
"Nhận được,nhận được." Sùng Chính đế ha ha cười nói, "Trẫm nghe nói kia là khu vực thuộc quyền sở hữu của nhị công tử, hiện nay nơi đó phát hiện một mỏ vàng thật lớn, nếu chỉ có một mình nhị công tử khai thác sợ là thập phần khó khăn , không bằng để cho triều đình..."
"Hoàng thượng là muốn thảo dân đem nộp mỏ vàng ra?" An Ninh nhíu mày, trong phút chốc liền cất cao ngữ điệu.
"Không, không, không, nếu nói như vậy chẳng phải là sẽ làm nhị công tử thất vọng sao" Sùng Chính đế cảm nhận được khí thế của nhị công tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-mon-doc-phi/2062478/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.