Sau khi Công Tôn Ngân rời đi, Tạ Chinh im lặng ngồi trước chiếc bàn thấp.
Hắn tắm xong cũng không lau khô tóc, sợi tóc còn ướt vương vãi trên trán, chiếc mũi cao cao dưới ánh nến đổ bóng xuống, đôi môi mỏng khẽ mím, lộ ra một chút quật cường cùng cuồng dã.
Ngón tay thon dài của hắn cầm lấy bức tượng người xấu xí cao ngạo kia lên nhìn một lúc lâu, sau đó mới dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt hai lần.
Dưới gầm bàn thấp còn có một cái bao lớn, là do thân binh từ Yến châu mang đến.
Hắn mở nút thắt ra, bên trong có hai bộ xiêm y, đôi giày ngắn chưa từng mang, còn có một túi kẹo trần bì.
Đó là bao y phục mà lúc trước Phàn Tiểu Linh đã nhờ Triệu thợ mộc mang cho hắn.
Ngày mưa trở quẻ, những thứ bên trong đã có hơi ẩm ướt.
Tạ Chinh mở túi giấy dầu đựng kẹo trần bì, kẹo bên trong có phần chảy ra, có viên còn dính vào nhau.
Hắn làm như không thấy, cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng, không để kẹo từ từ tan ra, mà lại dùng kẽ răng nhai nát nuốt xuống.
Nuốt một viên, lại lấy một viên tiếp theo cho vào miệng nhai tiếp.
Vị chua chua ngọt ngọt của kẹo trần bì lan tỏa trên đầu lưỡi.
Ăn xong gần như không còn vị ngọt mà chỉ chua chua, đăng đắng.
-
Sùng châu.
Đêm mưa nặng hạt, ngọn đèn hạt đậu ngăn đi hơi nước lạnh lẽo bên ngoài lều trướng.
Phàn Tiểu Linh ngồi khoanh chân trên giường quân dụng, ngẩn người nhìn chiếc rương trống không bên cạnh.
Nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-phu-nhan-va-dao-mo-lon/1914036/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.