Đêm .
Thị trấn về đêm .
Đêm của chợ luôn luôn là nhiệt náo tưng bừng .
Nhưng Lý Tầm Hoan phảng phất cảm thấy trên đời này như chỉ còn mỗi một mình hắn mà thôi .
Bởi vì những người mà hắn yêu mến đã hoàn toàn lìa xa hắn , quá xa .
Cho đến hắn còn cảm giác rằng họ không còn ở trên thế gian này , họ không còn .
Hắn đã nghe tin tức của cha con Long Tiêu Vân nhưng ... nhưng còn Lâm Thi Âm ?
Không bút tích , không tin tức , chỉ còn tưởng niệm , một tưởng niệm trường tồn vĩnh cửu .
" Thiên trường địa hữu thời tận
Thử hận liên miên vô tuyệt kỳ ..."
" Trường hận ca " sao mà thê thiết quá .
Lý Tầm Hoan chợt nghe văng vẳng tiếng ca :
" Bóng nàng tựa cửa chiều hôm
Ngoài hiên mưa đổ dập dồn
Mắt nàng rười rượi mờ xa
Lơ đẽnh buòn rơi theo nước
Chảy về đâu
Dòng sông sâu chă bắc nhịp cầy
Để người em gái rầu rầu nhớ thương ... "
Lý Tầm Hoan cúi đầu lặng lẽ .
Hắn lắng nghe lưòi ca thấm chảy vào hồn và hắn chợt mỉm cười .
Nụ cười thật là vô nghĩa , nếu ai có hỏi , hắn sẽ lắc đầu , hắn không làm sao giải thích được nụ cười của hắn .
Nhưng riêng hắn , hắn biết , hắn nghe .
Một nơi chua cay ứ đọng trong lòng chực trào lên mắt hắn .
Hắn cười và hắn nghe dư âm chua xót làm sao .
***
Tiểu Phi đâu ?
Đêm đã về khuya , Lý Tầm Hoan vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-tieu-ly-phi-dao/497075/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.