Bình Tử hiện tại nghe thấy cái xưng hô "Mập Mạp" một chút phản ứng cũng không có.
Nó đã nghe thấy, thật đấy.
Vì thế nó loạng choạng đứng dậy, cũng không còn ở cửa cọ hai người nữa, tự mình nhảy leo lên giá, thả người trên sô pha.
Trên thế giới không có mèo con nào tri kỷ như nó, Bình Tử lại nhắm mắt lại.
Ai ngờ Khâu Dạng nghe thấy Thẩm Nịnh Nhược nói như vậy, liền xoay người chỉ vào Bình Tử: "Ở kia, đi sờ đi."
Thẩm Nịnh Nhược tâm ngạnh một chút, cô cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không đúng, ba ngày không gặp Khâu Dạng, sự ăn ý đó đã không còn nữa sao?
Cô nói nhớ Mập Mạp khẳng định chỉ là lấy cớ a, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khâu Dạng, cô đành phải áp cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, thật đúng liền phối hợp mà thay dép lê đi tới chỗ Bình Tử.
Bình Tử nghe được động tĩnh, cảm thấy phiền, đem mặt vùi xuống không muốn gặp người.
Có thể buông tha cho nó không vậy a, làm công cụ miêu không dễ dàng như vậy?
Khâu Dạng nhìn bóng dáng Thẩm Nịnh Nhược, đôi mắt cong lên, nàng cố ý nghiêm túc lắm mới nói được như vậy, mà Thẩm Nịnh Nhược còn nghe lọt được.
Điều này thật không giống tác phong thường ngày của Thẩm Nịnh Nhược, nhưng nàng cảm thấy lại khá thú vị.
Trên đầu Bình Tử rất mau có một bàn tay hơi lạnh sờ nó, nó từ bỏ giãy giụa, cho Thẩm Nịnh Nhược sờ nó, còn phối hợp mà kêu hai tiếng.
Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng treo lên nụ cười, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hay-day-thuyen-toi-voi-tong-giam-di/2016919/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.