Quan Nhất Hòa đẩy cửa phòng bao, bất chợt sững người mất một giây.
Người đàn ông vừa khéo ngẩng đầu lên cười và chạm mắt với cô, chính là nam minh tinh mà cô cùng mọi người vừa bàn tán rôm rả nửa tiếng trước.
Là Trần Mộ Giang – người mà cô đang nhăm nhe “cầm cưa”.
Trong một giây đứng hình đó, cô thầm nghĩ: Người thật đúng là còn đẹp trai hơn trong ảnh.
Ngay sau đó, cô lập tức lấy lại vẻ bình thường, chào hỏi mọi người bằng thái độ thành thục và chừng mực. Nhưng khi ánh mắt lướt đến gương mặt đang cười nham nhở của Quan Vĩ Diệp, cô lập tức sa sầm mặt mày, khoanh tay lạnh lùng nhìn chằm chằm thằng cháu quý hóa của mình.
Thằng cháu lè lưỡi, lon ton chạy đến trước mặt cô, khúm núm làm bộ làm tịch mời cô ngồi xuống. Cô vừa an tọa, còn chưa kịp trao đổi nụ cười bất lực với người bên cạnh thì đã nghe thấy giọng điệu tưng tửng của Quan Vĩ Diệp vang lên.
Cậu chàng khoác vai Quan Nhất Hòa, hướng mặt về phía Trần Mộ Giang, người đang tò mò nhìn bọn họ rồi dõng dạc nói: “Anh ơi, đây là cô út em.”
“…”
Anh. Cô.
Bề ngoài Quan Nhất Hòa vẫn giữ vẻ tự nhiên gật đầu chào người đối diện nhưng trong lòng thì đã bắt đầu réo tên chửi thầm cả bố ruột lẫn bà nội ruột của Quan Vĩ Diệp rồi.
Quan Vĩ Diệp hoàn toàn không biết bà cô trẻ của mình đang mài dao soàn soạt chuẩn bị hành quyết. Cậu thiếu niên cứ hễ thấy đông người là lại tăng động, quên béng mất cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hay-de-lang-man-lam-chu/2980466/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.