"Ương Nại?" Một cái tay lay lay vai cô.
Ương Nại sợ hết hồn, xoay người lại, vừa lúc Lưu Đại Hiên hiên ra khuôn mặt tươi cười.
Anh theo phương hướng cô vừa rồi ngẩn người nhìn sang, khẽ mỉm cười "Đang nhìn Viên luật sư sao?"
"Không phải, làm sao có thể." Ương Nại cười gượng hai tiếng "Tôi chỉ đột nhiên quên mất vừa rồi anh ấy dặn cái gì, cho nên đứng ở đây suy nghĩ một chút thôi, Lưu luật sư có chuyện gì không?"
"Tôi muốn hỏi cô tuần sau có rảnh không?"
"Tuần sau?"
"Có một bữa tiệc cần mang theo bạn tham gia, nếu có thể, tôi muốn mời cô làm bạn nhảy."
"Đừng nói giỡn. . . . . ." Nhưng vừa chạm tới ánh mắt nghiêm túc của Lưu Đại Hiên, Ương Nại cứng rắn đem chữ cuối cùng nuốt vào trong bụng: "Tôi từ nhỏ đến lớn không tham gia tiệc, Anh văn của tôi rất thảm, tửu lượng rất kém cỏi, chủ yếu nhất là tôi không biết khiêu vũ."
"Không giống cô nghĩ đâu, chỉ là một bữa tiệc đơn giản mà thôi." Lưu Đại Hiên rất có phong độ nói: "Cô nghĩ xem, một tuần sau trả lời tôi cũng không sao."
Nhìn bóng lưng Lưu Đại Hiên, Ương Nại cảm giác rất phức tạp.
Hơn một tháng qua, Lưu Đại Hiên đối với cô không tệ, thường thường sẽ tìm cô nói chuyện, cũng hẹn cô vài lần, nhưng cô chính là không có cảm giác tim đập thình thịch.
Trong lòng cô đã có người, cho nên không có không gian cho hắn.
Bình tĩnh mà xem xét, hắn là một người tốt, cô và cha Thẩm cùng với Ương Tê từng đề cập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hay-nho-anh-yeu-em/2450082/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.