Tôi như một con khỉ đột "vụt" một cái nhảy dựng lên.
Chỉ thấy bia mộ của tôi từ giữa nứt ra một vết nứt khổng lồ, như bị một chiếc rìu bổ làm hai.
"Idol! Anh không hổ là idol của tôi, chúng ta thương lượng một chút, anh có thể khắc lên trên đó hai chữ 'Oan uổng' được không?
"Chính là kiểu dùng vết nứt ghép lại thành chữ Hán ấy."
Lục Tinh Hà trợn mắt.
A, tại sao có người ngay cả trợn mắt cũng có thể đẹp trai như vậy?
"Cô coi tôi là người biến ảo thuật à, không thể."
"Không đúng, tôi nhớ mộ của anh ở phía nam thành phố mà, sao anh lại lên đây được?"
Tôi hoàn hồn lại, mới ý thức được có gì đó không đúng.
Ma bình thường sau khi chết, chỉ có thể hoạt động trong vòng trăm mét quanh mộ của mình, giống như một cái lồ ng kính trong suốt bao trùm chúng tôi lại vậy.
Dù cố gắng thế nào, cũng không ra khỏi được cái rào cản đó.
Lục Tinh Hà là idol nhiều năm của tôi, tôi bắt đầu thích anh ấy từ hồi cấp hai.
Năm tôi học lớp 12, Lục Tinh Hà trong lúc tham gia một chương trình tạp kỹ, bị một màn hình lớn từ trên đầu rơi xuống đè chết.
Lục Tinh Hà là người cùng thành phố với chúng tôi, tôi còn từng đi dự lễ truy điệu của anh ấy, cũng từng lén lút chạy đến thắp hương cho anh ấy.
Mộ của anh ấy cách chỗ chúng tôi rất xa, cơ bản là cách nguyên một cái Hàng Châu.
Ánh mắt Lục Tinh Hà trở nên dịu dàng hơn, anh ấy lấy ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-liet-linh-chau-ty-muoi-thien/2771183/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.