Thân thể Thẩm Tử Mặc khựng lại trong giây lát, anh buông Trương Vi Vi ra, nghi hoặc nhìn đạo sĩ già:
"Yêu vật, yêu vật gì?"
Trương Vi Vi nháy mắt với đạo sĩ già, nghẹn ngào nói:
"Ban ngày em thấy bia mộ của Minh Châu bị người ta phá hoại tan tành, đặc biệt mời hai vị đại sư đến siêu độ cho Minh Châu, muốn cô ấy ra đi thanh thản, kết quả, kết quả, hu hu hu~"
Nhìn Trương Vi Vi khóc như mưa, Thẩm Tử Mặc có chút đau lòng:
"Vi Vi, sao vậy?"
Lúc này, ở cổng nghĩa trang lại vang lên tiếng xe ô tô ầm ĩ.
Lại có người lên núi nữa sao?
Má ơi, nửa đêm thế này còn náo nhiệt hơn cả Tết.
"Chị Vi Vi, Thẩm Tử Mặc, sao hai người lại ở đây?"
Em trai tôi dẫn theo một hòa thượng già, trừng mắt nhìn Trương Vi Vi và Thẩm Tử Mặc.
Hai đạo sĩ, hai hòa thượng, hai trẻ, hai già.
Vừa đủ lập một bàn mạt chược.
Mọi người nhìn nhau một hồi, Thẩm Tử Mặc vẫn là người phá vỡ sự im lặng trước.
"Anh và Vi Vi đến để siêu độ cho Minh Châu."
Em trai tôi không vui, cau mày mặt mày khó chịu:
"Siêu độ cái gì, chị tôi rõ ràng là c.h.ế.t oan, phải chiêu hồn!
"Lát nữa gặp được chị ấy, tôi phải hỏi xem rốt cuộc là ai ức h.i.ế.p chị ấy!"
"Em trai em cũng có chút đầu óc đấy."
Lục Tinh Hà khoanh tay trước ngực, đứng trên cành cây nhìn đạo sĩ em trai tôi mời đến đang làm phép rất ra dáng.
Tôi kéo kéo tay áo anh ấy: "Em không thể trực tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-liet-linh-chau-ty-muoi-thien/2771186/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.