🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bầu trời vừa mới quang đãng trong nháy mắt trở nên u ám mây mù, tôi điên cuồng va vào bức tường trong suốt kia, nhưng làm thế nào cũng không ra được.

Cảm giác tim đập nhanh càng lúc càng mạnh, trực giác mách bảo tôi, nếu đợi tiểu đạo sĩ bày xong trận, tôi và Lục Tinh Hà xong đời.

Đúng lúc này Lục Tinh Hà thoát khỏi đạo sĩ già, lao về phía tôi.

"Tần Minh Châu, anh dẫn em đi!"

Trong ý thức mơ hồ, Lục Tinh Hà cúi đầu hôn tôi.

Có một viên châu tiến vào miệng tôi, ấm áp thanh hương, ẩn chứa năng lượng vô tận.

Tôi có thể cảm thấy vết thương của mình hồi phục rất nhiều, trên người cũng không còn đau như vậy nữa.

Chúng tôi ra được rồi.

Khoảnh khắc môi chạm nhau, tấm bình chướng kia không còn tồn tại nữa.

Tôi và Lục Tinh Hà trốn trong một chiếc ô màu đen, anh ấy dường như cũng bị thương không nhỏ, môi tái nhợt, trên mặt thậm chí phủ đầy những đường vân nhỏ vụn, giống như một con búp bê sứ tinh xảo sắp vỡ tan.

"Minh Châu, em vận chuyển quỷ đan trong cơ thể ba vòng, có thể giúp em chữa thương."

Tôi làm theo lời Lục Tinh Hà, quả nhiên cảm thấy vết thương đã đỡ hơn rất nhiều.

"Được rồi, bây giờ trả quỷ đan lại cho anh."

Trả lại cho anh ấy? Trả bằng cách nào?

Vừa rồi tình huống khẩn cấp nên cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Tinh Hà ở ngay trước mắt, tôi không khỏi có chút choáng váng.

Tôi sắp hôn idol mà tôi đã mê mẩn suốt mười năm rồi sao?

Trời ạ!!!

Nằm mơ tôi cũng không dám làm như vậy, sợ bị fan cuồng mắng chết.

Nếu không phải thời cơ không đúng, tôi thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn ba tiếng.

Lục Tinh Hà nhìn sắc mặt thay đổi không ngừng của tôi, nhíu mày.

Một bàn tay mạnh mẽ ấn lên gáy tôi, dán môi tôi lên môi Lục Tinh Hà.

Quỷ đan lại trở về cơ thể Lục Tinh Hà.

Tôi cảm thấy mình giống như quả bóng xì hơi, trạng thái toàn thân tràn đầy sức mạnh vừa rồi biến mất ngay lập tức.

Tôi và Lục Tinh Hà ở trong ô đến tối, tôi đưa Lục Tinh Hà thẳng đến nhà tôi.

Bố mẹ dường như không có nhà, chỉ có em trai tôi ở trong phòng không biết đang nghịch gì.

Tôi và Lục Tinh Hà vừa vào phòng em trai tôi, đã bị chấn động.

Đêm hôm khuya khoắt nó cũng không bật đèn, căn phòng ngủ vốn sáng sủa, ấm áp bị nó biến thành giống như đạo tràng vậy.

Bên cửa sổ dựng một cây phướn chiêu hồn cao bằng người thật, trên bàn học đặt một tấm bài vị bằng gỗ của tôi, trước bài vị còn thắp ba nén hương.

Em trai tôi trải đầy những đồ vật của tôi khi còn sống lên giường:

Chiếc váy tôi thích nhất, chiếc vòng tay của tôi, cuốn sách tôi thích đọc nhất, còn chính giữa giường là một tấm áp phích khổng lồ của Lục Tinh Hà.

Em trai tôi cầm trong tay một chiếc chuông lớn, không ngừng lắc trước bài vị của tôi:

"Tần Minh Châu~ Hồn về đi~ Hồn về đi~"

Thằng ngốc này.

Tôi hít hít mũi, trước đây nó sợ ma nhất, thằng nhóc gần hai mươi tuổi, ngủ cũng không dám tắt đèn, xem phim kinh dị là run cầm cập, đi chơi nhà ma là dọa cho mất nửa cái mạng.

Đứa em trai nhát gan nhất của tôi bây giờ một mình nhốt mình trong căn phòng tối đen, đối diện với di vật của tôi mà chiêu hồn.

Không biết nghĩ đến điều gì, nó đột nhiên vỗ ba cái l3n đỉnh đầu và vai của mình, vỗ xong dường như không hài lòng lắm, lại nhúng tay vào chậu nước đặt trên bàn, thấm ướt rồi lại vỗ lại một lần nữa.

Lục Tinh Hà vẻ mặt khó hiểu nhìn em trai tôi:

"Nó đang làm gì vậy?"

Tôi đỏ hoe mắt nhìn thằng em ngốc nghếch của mình.

"Khi chúng tôi còn nhỏ, nghe ông kể chuyện ma, ông nói trên đầu và vai của người có ba ngọn lửa, ngọn lửa đó có thể bảo vệ người khỏi sự xâm hại của ma quỷ.

"Cho nên, nửa đêm không được vỗ vai người khác, vỗ tắt ngọn lửa trên vai người ta, ma sẽ theo đến.

"Nó đang vỗ ba ngọn lửa của chính nó đấy."

Em trai tôi gọi nửa ngày, trong phòng một chút phản ứng cũng không có.

Nó chán nản ngồi xổm trên mặt đất, vùi mặt vào giữa hai bàn tay, mơ hồ từ kẽ ngón tay truyền ra tiếng khóc thút thít như chó con.

Trong lòng tôi vừa chua xót vừa nghẹn ngào, nhìn em trai tôi cao mét tám mấy ngồi xổm trên mặt đất, một đống cao lớn, tôi lại dường như nhìn thấy nó hồi còn bé, bé xíu một con, suốt ngày lẽo đẽo theo sau m.ô.n.g tôi, gọi chị ơi chị ơi.

Thằng nhóc của tôi lớn rồi.

Lục Tinh Hà có lẽ nghĩ đến người nhà của mình, cũng không nhịn được mà đỏ hoe mắt.

Anh ấy xoa đầu tôi, giọng nói trong trẻo còn mang theo một chút âm thanh nức nở:

"Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau dùng Nhất Dương Chỉ của em lên máy tính đi."

Tôi ngẩn người, sau đó mừng rỡ như điên lao về phía bàn máy tính của em trai tôi.

Đúng vậy, tuy rằng tôi chỉ có một ngón tay có thể dùng, nhưng tôi có thể đánh chữ mà!

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng bàn phím lách tách nhảy múa, giống như có đôi bàn tay vô hình đang múa may trên đó gõ chữ.

Buổi chiều bị thương, Nhất Dương Chỉ của tôi không hiển hình được, chỉ có thể miễn cưỡng chạm vào bàn phím.

Em trai tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên, sau đó "oao" một tiếng hét chói tai, "vèo" một cái nhảy lên bàn.

"Má ơi!!! Ma!!!"

"Hiên Ngốc, đừng sợ, là chị.

"Chị về thăm các em đây."

Thị lực của em trai tôi từ nhỏ đã tốt, tôi lại chỉnh cỡ chữ thành lớn nhất, cho nên nó có thể nhìn rõ từng chữ từng chữ hiện lên trên màn hình.

"Chị? Là chị sao? Thật sự là chị?"

Giọng nói run rẩy của em trai tôi tràn đầy mong đợi và không thể tin được.

Xác nhận thật sự là tôi rồi, em trai tôi lao tới ôm lấy ghế máy tính khóc rống lên.

"Đi ra xa một chút, lửa trên người em làm cháy hồn phách của chị mất."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.