Tôi không thể trơ mắt nhìn cả nhà gặp chuyện được!
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng lấy điện thoại ra.
Ảnh bị Trình Hiên xóa rồi, nhưng Bà nội Thanh Vũ đã gửi cho tôi một đống tin nhắn riêng.
"Ối giời ơi! Cái cô nhặt được là ngọc hàm, là thứ ngày xưa người c.h.ế.t ngậm trong miệng đấy.
"Cái ngọc hàm của cô sắp bị sát khí bao kín rồi, nhìn là biết ngậm trong miệng cương thi.
"Dưới chỗ đó còn có một cái mả, đây là các người định chôn quan tài lên đầu người ta đấy à!"
Tôi run rẩy nhắn tin trả lời cô ấy:
"Hòn đá đó vẫn còn trong túi áo tôi...
"Tôi, chồng tôi không ai tin tôi cả."
Bà nội Thanh Vũ nhanh chóng trả lời tôi:
"Cô nhét cái ngọc hàm đó vào miệng ông cô đi.
"Sát khí nhập thi, âm hồn bất an.
"Rồi đi kiếm một con mèo, cho nó trèo qua người ông cô, ông cô sẽ đội mồ sống dậy.
"Đến lúc đó, cô nói ông cô không muốn vào cái khu đất đó, tự khắc họ sẽ tin cô thôi."
Đúng lúc tôi đang lưỡng lự, Trình Hiên mặt mày đen sì giật lấy điện thoại.
"Em vẫn còn nhắn tin với cái người đó đấy à?
"Anh đã bảo là lừa đảo rồi, lát nữa là bắt đầu hỏi em để lừa tiền đấy.
"Em có thể đừng lúc nào cũng dễ tin người như vậy được không?"
Trình Hiên hiếm khi hung dữ với tôi như vậy.
Trong lòng tôi tủi thân, cúi đầu không muốn để ý đến anh nữa.
Thấy tôi không nói gì, Trình Hiên thở dài:
"Bình thường em cứ thích xem mấy cái tiểu thuyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-liet-linh-chau-ty-muoi-thien/2772104/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.