Tôi đổ âm dương lộ vào bát một cách cẩn trọng, vừa chạm vào tàn tro bùa, một đám mây nhỏ hình nấm liền bốc lên trong bát.
Tôi mở lồng, giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u mèo, đổ toàn bộ nước bùa vào miệng nó.
Sau khi mèo đen uống xong, thân thể nó bắt đầu phát ra ánh sáng trắng nhè nhẹ.
Tôi vui mừng lấy hồ lô ra, thả hồn Diệp Tiểu Lỗi ra ngoài — vừa thấy mèo đen, hồn lập tức bị hút vào, giống như bị hố đen nuốt chửng.
Vừa nhập hồn, mèo lập tức rú lên đau đớn, giọng nói sắc bén nhưng vẫn mang nét non nớt.
Diệp Văn Huyên mắt sáng rực: "Tiểu Lỗi! Là giọng Tiểu Lỗi!"
"Thành công rồi!"
Con mèo loạng choạng vài bước, lắc đầu mấy cái rồi mới đứng vững.
Sau khi ổn định, nó chỉ khẽ meo meo, đã khôi phục lại tiếng mèo bình thường.
Tôi nhìn con mèo bồn chồn đi qua đi lại, nheo mắt lại: "Đi thôi, Diệp Tiểu Lỗi có hai phần hồn còn ở trong thành phố."
Cả nhóm vội vã mang mèo lên xe, đi hơn hai tiếng đồng hồ theo chỉ dẫn của nó, đến một bệnh viện tư nhân vùng ngoại ô.
Đây là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở địa phương, nghe nói có cả bác sĩ từ Hồng Kông và nước ngoài được mời về với giá cao.
Tống Phi Phi đứng trước cổng bệnh viện, kích động: "Má ơi! Đây là bệnh viện của cậu tôi! Ông ta dám bán n//ội t//ạng! Hôm nay tôi phải thanh lý môn hộ!"
"Chậc, hào môn!"
Tôi lắc đầu — đúng là phim truyền hình là thật. Nhìn dáng vẻ của cô nàng, chỉ thiếu nước lôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-liet-luc-linh-chau-anh-dao-tieu-tuu/2751831/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.