Thấy đồng bạn đều đã đến đông đủ, con chồn vàng quay đầu lại kêu thêm hai tiếng, tất cả động vật đều đứng thẳng người lên chắp tay vái tôi:
"Cô xem chúng tôi có giống người không?"
Mấy giọng nói khàn khàn thô ráp đồng thanh vang lên.
Tôi mím môi lặng lẽ nhìn chằm chằm con chồn vàng trước mặt, Ngũ Tiên xin phong, thành thì công đức vô lượng, bại thì hồn phi phách tán.
Mặc dù Ngũ Tiên trước mắt nhìn qua chưa dính dáng gì đến mạng người, nhưng chuyện tương lai, ai mà nói chắc được.
Đồng thời ban phong cho cả Ngũ Tiên, nhân quả này quá lớn, tôi không dám gánh.
"Tôi…"
Tống Phi Phi vừa định mở miệng đã bị tôi ngăn lại, rừng núi rậm rạp, một chiếc xe, bốn người và năm con vật nhìn nhau chằm chằm, không khí yên lặng đến kỳ dị.
"Ha ha ha ha, còn giống người nữa chứ, tao thấy chúng mày giống một đống c//ứt thì có!"
Trương Thần Lăng có lẽ cảm thấy bị rắn dọa cho mất mặt, liền từ trên người Thẩm Thiên Minh nhảy xuống, chống nạnh cười ngặt nghẽo.
"*Interesting*, mấy con vật này huấn luyện giỏi thật đấy, nhìn con *fox* này xem, cái mũ trên đầu hơi kỳ nhỉ."
Nói đoạn, hắn cúi xuống nhặt cái mũ hình cái bát màu trắng xám trên đầu con hồ ly lên.
"Ừm, cứng cứng, không biết làm bằng cái gì."
Tống Phi Phi hả hê nói:
"Đồ ngốc, đó là làm bằng xương sọ người đấy."
"Á! *So disgusting*!"
Chiếc sọ trắng bị Trương Thần Lăng ném xuống đất, lăn lông lốc giữa đường.
Con hồ ly đỏ sững sờ nhìn chiếc mũ sọ đang quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-liet-luc-linh-chau-anh-dao-tieu-tuu/2751893/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.