Lại chỉ vào chiếc bình thứ hai:
"Đây là hồn phách của một bà lão nhặt rác bảy mươi tuổi...
"Đây là hồn phách của một đứa trẻ ba tuổi...
"Còn cái này nữa..."
"Câm miệng!" Hà Tiểu Phi gầm lên với tôi, "Đừng nói nữa! Tôi bảo cô câm miệng!"
Tôi liếc hắn một cái, dời tầm mắt nhìn Thư Dương: "Cô muốn hy sinh những người này để đổi lấy mười mấy năm tuổi thọ sao?"
Thư Dương vừa khóc vừa lắc đầu: "Tôi không muốn, tôi không muốn!"
Hà Tiểu Phi lao tới nắm lấy tay cô ấy: "Tôi có thể cứu cậu, cậu phải tin tôi."
Thư Dương không ngừng khóc.
Khóc đến nhức cả đầu tôi.
"Được rồi." Tôi quay đầu hất cằm về phía Vân Như Ý, "Những hồn phách này cô mang đi đi, trả chúng về vị trí cũ, nhiệm vụ của cô chắc là hoàn thành rồi chứ?"
"Ừ." Vân Như Ý tiến lên vung tay một cái, bỏ những chiếc bình đó vào túi Càn Khôn, cô ấy ném chiếc bình cuối cùng cho tôi, "Du Minh Sinh, giao cho cô."
Vừa thấy Vân Như Ý sắp đi, Hà Tiểu Phi phát điên lao tới: "Cô không thể đi, tôi chỉ còn thiếu một chút nữa là thành công rồi!"
Tôi giơ tay cản hắn lại: "Thành công? Cậu nằm mơ à?"
"Nghịch Hồn Thuật mà cậu lấy được từ mẹ cậu, ngoài người Minh tộc ra, người khác căn bản không thể thi triển được, cậu chỉ là một Nhiếp Hồn Sư... Cậu bé, bỏ cuộc đi."
"Cô lừa tôi..." Hà Tiểu Phi ngơ ngác nhìn tôi, "Cô lừa tôi."
Trong lúc hắn ngẩn người, Vân Như Ý đã sớm chạy mất dạng.
Hà Tiểu Phi và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-liet-nhu-y-hang-yeu/2773778/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.