Lâm Y Thần mặc cho muôn vàn không muốn cuối cùng vẫn phải tiến nhiệm vụ.
Vừa mở mắt ra liền cảm giác không đúng lắm.
Cả người Lâm Y Thần mềm như bông sử không lên bất cứ chút sức lực nào, mở mắt liền đối mặt trời xanh mây trắng, khung cảnh còn dập dờn lay động…
Lâm Y Thần:...
Cảm giác đi thuyền quen thuộc!
“Hệ. Thống.”
Lâm Y Thần nghiến răng.
Có ai có thể giải thích đây là chuyện gì?
“Ký chủ, ngươi bị thả trôi sông!”
Nghe đến thả trôi sông, Lâm Y Thần nghĩ ngay đến vứt xác!
Vậy là người đã chết rồi?
“Ký chủ, ngươi chưa chết!” Nhưng cách chết cũng không xa là được.
Làm một cái trẻ sơ sinh bị thả trôi sông, gió thổi sóng xô, giỏ lật là sẽ chết chìm. Ngay cả khi giỏ không lật, không có người vớt, ký chủ nhà nó cũng sẽ chết đói! Trẻ sơ sinh rất dễ chết yểu. Ngay cả khi có người vớt, cũng chưa chắc đã là người tốt!
Lâm Y Thần: Không biết phải diễn tả cái cảm giác đậu xanh rau má này như thế nào nữa.
…
5 năm sau,
“Anna, mày đang làm cái gì thế hả! Lạy Chúa, mày có biết bây giờ là giờ nào rồi không? Cả nhà đang sắp chết đói mà mày vẫn đang ngồi đó!” Trung niên phụ nữ mặc một thân váy áo rách rưới đầy mụn vá xách lấy một đứa bé chừng 4-5 tuổi không ngừng quát mắng.
“Chúa hãy thương xót cho con! Con là tín đồ trung thành, thiện lương nhất thế giới này mới có thể bao dung lấy một đứa bé lười nhác như vậy!”
Lâm Y Thần bị phụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-ban-tay-vang-no-manh/1273354/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.