Editor: Nại Nại
Bầu trời u ám, giông bão sắp ập đến.
Rõ ràng bầu trời trong thành phố lúc nãy vẫn còn nắng đẹp sáng sủa, nhưng khi vừa mới đến đây lại u ám dày đặc, thậm chí còn nổi gió lất phất mưa rơi. Cẩu Đản co ro trong túi, rụt cổ lại, không dám ló đầu ra.
Con chim hèn.
Quý Lan bất lực suy nghĩ, bầu trời bây giờ không phù hợp với không khí hỏa táng. Như thể linh hồn trở về, chỉ có mặt đất lầy lội mới có thể giữ linh hồn lại.
"Đến rồi sao." Từ xa, Chu Chính đã cầm ô màu đen đi đến đón cô.
Khóe mắt hơi cong lên, nụ cười hoàn toàn không hề hợp với hoàn cảnh xung quanh, như thể ánh sáng bất chợt xuất hiện trên bầu trời để đón bình minh vậy.
Mưa rơi xuống mí mắt, Quý Lan có hơi không mở nổi mắt ra được. Trong ánh sáng mờ ảo, cô chỉ cảm thấy Chu Chính bây giờ có hơi khang khác với hồi cô gặp anh lúc trước.
Hình như cao hơn rồi, cũng thích cười hơn.
Còn có...
Càng thêm chút khéo léo giỏi đưa đẩy lõi đời nữa.
Quý Lan cũng cười cười, ra vẻ lạnh lùng người lạ chớ tới gần, không phải là cô chán ghét Chu Chính hay gì, chỉ là... không bao lâu nữa cô sẽ phải rời đi rồi, người đàn ông này dường như có mối quan hệ rất sâu sắc với người thân của cô, tốt nhất là nên tránh xa anh ta ra.
Lý thuyết phòng còn hơn chữa không bao giờ sai.
Chu Chính thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-bien-toi-thanh-blogger-noi-tieng/2749133/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.