"Có người từng nói, đôi lúc chỉ ước được một mình và người mình yêu ở trong một không gian biệt lập." Khương Thiên bỗng nhiên nói.
Hàn Tiểu Hy nhìn ngó xung quanh rồi buông một câu. "Ai nói vậy?"
Khương Thiên bỗng dưng ôm lấy cậu, siết chặt. "Tôi nói."
Hàn Tiểu Hy đang muốn hỏi chuyện gì, cậu chợt phát hiện ra bản thân đang từ từ biến mất, đôi chân của cậu đã biến thành hư không, thân trên bắt đầu mờ ảo đi.
Hàn Tiểu Hy cảm thấy trong lòng lại không có chút hốt hoảng hay kinh hoàng nào, chỉ thấy trong lòng nhói một cái.
"Biến mất như vậy, thực sự không tiếc nuối gì sao?"
Giọng nói lạ lẫm lần nữa xuất hiện trong đầu cậu.
Tiếc nuối sao? Biến mất? Tại sao biến mất? Tiếc nuối điều gì?
"Hàn Tiểu Hy!!"
Hàn Tiểu Hy nghe rất rõ.
Tiếng gào thét này là của Khuơng Thiên.
Bi thương đến vậy, tuyệt vọng đến vậy, hốt hoảng đến vậy.
Thật sự là hắn sao?
"Biến mất như vậy, thật không có gì nuối tiếc sao?"
Nuối tiếc sao?
Có chứ.
"Là điều gì thế?"
Điều gì nuối tiếc sao?
Khương Thiên.
Lần đầu tiên, Hàn Tiểu Hy nhận thấy, chỉ trong bờ cõi đơn độc nhất, tăm tối nhất, thế nhưng bản thân lại nghĩ đến Khương Thiên.
Không phải nuối tiếc sự ấm áp của tình thân mà gia đình mới mang lại.
Không phải nuối tiếc tình bạn, những người bạn thân thiết.
Không phải nuối tiếc vật chất hay hư vinh.
Không phải cô em gái phiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-nhan-vat-qua-duong/2578187/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.