Bối Quy Lang tựa hồ đã xác định người này chính là công chính, vẻ mặt có chút chán ghét và khinh thường.
"Nếu thật sự giống như ngươi nói, vậy chẳng phải ngươi cũng chính là rác rưởi sao? Dù gì ngươi vẫn đang sống sờ sờ ra đó."
Thiệu Quang Chính sửng sốt trước câu trả lời của Bối Quy Lang, đầu hơi nghiêng sang một bên tự hỏi "Cậu nói không sai... Tôi nên tự sát sao?"
Bối Quy Lang có chút mệt mỏi trước suy nghĩ bất thường của Thiệu Quang Chính, nhưng nếu hắn ta tự sát, chẳng phải nhiệm vụ của cậu càng được đảm bảo sao? Hắn thật sự đi chết thì cậu mừng còn không kịp.
"Không phải ngươi muốn vậy sao?" Bối Quy Lang đảo mắt nhìn xung quanh "Mà ngươi không đi tự sát cũng chết được, nơi này là mồ chôn hoàn hảo đó."
"Tôi không thích bị kẻ khác định đoạt mạng sống lắm, vẫn nên tự sát thì hơn..." Thiệu Quang Chính hơi hứng thú nhìn Bối Quy Lang "Tôi không nghĩ cậu lại trả lời như vậy, tên cậu là gì thế? Tôi gọi là Thiệu Quang Chính."
"Cậu gọi tôi là rác rưởi, không phải sao? Vì cái gì lại muốn làm quen với rác rưởi?" giọng nói của Bối Quy Lang đầy khiêu khích.
"Tôi... tôi..." Thiệu Quang Chính nghẹn họng không thể phản bác, trong lòng tràn ngập buồn bực và thất thố, từ trước tới giờ chưa từng có ai khiến hắn lâm vào bế tắc như Bối Quy Lang. Nhưng thiếu niên trước mắt một câu cũng không sai, tựa hồ đánh vỡ mọi luật lệ của Thiệu Quang Chính từ trước tới giờ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-phut-cuoi-cuu-giup/1823639/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.