Ngọn lửa rực cháy cả một căn phòng, xung quanh mù mịt khói đen xám xịt, Đường Hi cả mắt mũi miệng đều cay nồng, bị sặc đến chảy nước mắt, Dương Mộ Kì xách cô bằng một tay không hề hấn gì chạy như bay.
Anh kì thực sức khỏe rất tốt, đánh đấm các kiểu hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là ban nãy ù ù cạc cạc bị đưa xuống hầm nên nhất thời hốt hoảng thôi.
Đường Hi bị xách đến đầu choáng mắt hoa, nhưng cô cũng không đòi thả xuống, dù đang xách thêm một người sống như Dương Mộ Kì khẳng định vẫn chạy nhanh hơn cô.
"1802, tìm đường!!!"
[Cổng thang máy đã ngừng rồi, tôi tìm được con đường khác.]
Đường Hi dùng hết sức hét lên:
"Đổi hướng! Mau quẹo phải!!!"
Những người khác nghe thấy, bối rối không biết có nên nghe lời cô hay không, Dương Mộ Kì dẫn đầu chạy sang phải, quát:
"Không muốn chết thì mau chạy!!!"
Tất cả mọi người ồ ạt chạy theo anh, ngoài Đường Hi và Dương Mộ Kì, không ai biết điều gì đang xảy ra, nhưng họ biết rằng có điều gì đó rất bất thường, khiến tất cả nôn nóng căng thẳng.
"Lý tiểu thư, cô biết thì mau nói đi, đến cùng là có chuyện gì?"
"Đúng đấy cô phải nói đi chứ."
"Chúng tôi không thể mù quáng chạy theo cô được."
Đường Hi gắng gượng, quát đến cổ họng đau rát:
"Vài phút nữa căn hầm sẽ phát nổ hoàn toàn, nơi này có hệ thống tự hủy!!!"
"CÁI GÌ???"
Tất cả trở nên rối loạn mất kiểm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-ta-di-cuu-vot-nhan-vat-phu-hi-sinh/2361767/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.