Người ta vẫn hỏi: “Nếu biết trước kết cục, liệu còn ai dám bước tiếp?”
Còn tôi thì từng ngây ngô tin rằng: “Biết trước kết cục rồi, ít nhất cũng đỡ phải sai.”
Kết quả là… tôi xuyên vào truyện, biết trước kết cục — và vẫn sai. Sai không trượt phát nào, sai từ lông mày tới móng chân, sai sạch sành sanh từ đầu đến cuối, đến mức chết cháy một cách gọn ghẽ. Chết xong còn chẳng được về nhà, mà phải sống lại — trong chính câu chuyện ấy.
Lần đầu tiên tôi nếm mùi hỏa hoạn, da thịt cháy sém, xương cốt như nứt vụn dưới sức nóng. Nó không chỉ là nỗi đau thể xác — mà còn là sự tủi nhục ê chề khi nhận ra: mình chết một cách vô nghĩa, như một món đạo cụ hết vai bị ném vào lò đốt. Tôi cứ ngỡ, đó là dấu chấm hết.
Nhưng không.
Cảm giác tan chảy trong lửa, mùi khét lẹt len lỏi tận xương, vẫn vương vất ngay cả trong giấc mơ và cả những lúc tôi tỉnh táo nhất.
Tỉnh lại lần đầu tiên, tôi đang nằm dưới gốc lộc vừng trong viện thứ phòng phủ Thượng Quan. Trời tháng sáu nóng như có ai đun bếp ngay dưới chiếu, mồ hôi ướt đẫm cả lưng, mà người thì vẫn cứng đờ, mắt trân trân nhìn đám lá xanh xao động trên cao.
Trong đầu tôi chỉ có ba chữ: “Đây là đâu?”
Năm giây sau, ba chữ khác xuất hiện: “Ủa quen quen…”
Cho đến khi thấy tấm bình phong vẽ chim công phía xa, rồi nghe cái giọng mềm như cháo loãng vang lên sau lưng:
— “Muội muội, lại nằm ngoài trời giữa trưa à?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-tu-cuu-cua-nu-phu-phao-hoi/2854116/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.