🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Người ta vẫn hỏi: “Nếu biết trước kết cục, liệu còn ai dám bước tiếp?”

Còn tôi thì từng ngây ngô tin rằng: “Biết trước kết cục rồi, ít nhất cũng đỡ phải sai.”

Kết quả là… tôi xuyên vào truyện, biết trước kết cục — và vẫn sai. Sai không trượt phát nào, sai từ lông mày tới móng chân, sai sạch sành sanh từ đầu đến cuối, đến mức chết cháy một cách gọn ghẽ. Chết xong còn chẳng được về nhà, mà phải sống lại — trong chính câu chuyện ấy.

Lần đầu tiên tôi nếm mùi hỏa hoạn, da thịt cháy sém, xương cốt như nứt vụn dưới sức nóng. Nó không chỉ là nỗi đau thể xác — mà còn là sự tủi nhục ê chề khi nhận ra: mình chết một cách vô nghĩa, như một món đạo cụ hết vai bị ném vào lò đốt. Tôi cứ ngỡ, đó là dấu chấm hết.

Nhưng không.

Cảm giác tan chảy trong lửa, mùi khét lẹt len lỏi tận xương, vẫn vương vất ngay cả trong giấc mơ và cả những lúc tôi tỉnh táo nhất.

Tỉnh lại lần đầu tiên, tôi đang nằm dưới gốc lộc vừng trong viện thứ phòng phủ Thượng Quan. Trời tháng sáu nóng như có ai đun bếp ngay dưới chiếu, mồ hôi ướt đẫm cả lưng, mà người thì vẫn cứng đờ, mắt trân trân nhìn đám lá xanh xao động trên cao.

Trong đầu tôi chỉ có ba chữ: “Đây là đâu?”

Năm giây sau, ba chữ khác xuất hiện: “Ủa quen quen…”

Cho đến khi thấy tấm bình phong vẽ chim công phía xa, rồi nghe cái giọng mềm như cháo loãng vang lên sau lưng:

— “Muội muội, lại nằm ngoài trời giữa trưa à? Kẻo cảm nắng đấy.”

Tôi biết. Mình tiêu rồi.

Đó là Tô Nhược Y — nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết cổ trang tôi từng đọc lúc thất tình năm ba đại học. Một đóa sen trắng chính hiệu, đi tới đâu cũng bị hãm hại — mà kỳ lạ thay, ai cũng muốn hại cô.

Lúc này, cô ấy vẫn là vị hôn thê của huynh trưởng tôi, Thượng Quan Lệnh, chưa chính thức gả vào phủ.

Mà tôi — người đang nằm ngửa dưới gốc cây đây — chính là em chồng tương lai của cô ấy, Thượng Quan Minh Nguyệt. Một nhân vật phụ của phụ, trong truyện còn chưa kịp được vẽ mặt đã chết cháy ở chương 5.

Chết vì gì?

Vì quá ngu.

Tôi còn nhớ rõ, lúc đó tôi vẫn mơ mộng. Ngay khi tỉnh lại lần đầu, trong đầu tôi vang lên một giọng nói máy móc, tự xưng là "Hệ thống Xuyên sách số 7". Nó bảo tôi là "nhân vật phụ phản diện cần hoàn thành nhiệm vụ để duy trì cốt truyện gốc".

Tôi nghĩ: “À, xuyên vào truyện thôi mà. Diễn tròn vai, chọc tức chị dâu vài câu, dẫm lên váy cô ấy một lần, rồi hết năm chương là hệ thống đưa mình về.”

Tôi thậm chí còn cố gắng… diễn tốt. Nhăn mặt đúng lúc, hất tóc đúng chỗ, nặn ra vài câu cay độc kiểu:

— “Chị dâu thì sao? Cũng chỉ là người ngoài bước vào cửa.”

Tôi tưởng vậy là đủ. Nhưng tôi đã quên mất một chi tiết chết người, tôi chỉ là NPC. Mà phản diện thật sự lại là người khác.

Tên là Cố Thời Nguyệt. Biểu muội của tôi. Vẻ ngoài mềm như đậu hũ non, mắt lúc nào cũng long lanh như sắp khóc, miệng thì nhỏ nhẹ đến mức muốn cạy nắp bình tương ra cũng phải xin lỗi:

— “Muội muội đừng hiểu lầm, tỷ tỷ thật sự không có ý đó mà…”

Ả ta liên tục khuyên nhủ tôi, vẻ mặt lo lắng, giọng nói như rót mật: “Nhược Y tỷ tỷ lợi hại thật đấy, biểu muội vẫn là nên học hỏi tỷ ấy nhiều hơn. Tỷ ấy khéo léo vậy, còn muội, đừng để làm mất mặt gia tộc mình đó.”

Chỉ bằng mấy câu đó, Thượng Quan Minh Nguyệt trong tiểu thuyết gốc sinh lòng đố kỵ, luôn muốn hạ bệ Nhược Y. Còn tôi, đã tới nơi này rồi, thì cứ thuận theo cốt truyện mà làm tới.

Rồi hệ thống giao nhiệm vụ tiếp theo: "Đổ lỗi cho Tô Nhược Y làm mất mặt gia tộc trong tiệc mừng thọ sắp tới." Tôi làm theo một cách máy móc, dù trong lòng cũng hơi… nhột nhột. Không biết có quá đáng không, nhưng hệ thống bảo: làm vậy thì cốt truyện mới đúng.

Kết quả?

Tôi bị đá khỏi cốt truyện chính như một miếng dưa thừa, bị gả cho một tên tra nam — gia trưởng, vũ phu, vừa dốt vừa hôi nách. Ngày ngày bị đánh, đêm đêm bị chửi. Cuối cùng, một trận hỏa hoạn thiêu rụi cả hậu viện.

Tôi chết trong biển lửa.

Đau đớn. Nhục nhã. Nhưng vẫn vui vẻ nghĩ bụng: "Cuối cùng cũng thoát được rồi. Hệ thống sẽ đưa mình về nhà thôi."

Nhưng không có tiếng hệ thống nào vang lên nữa. Chỉ có bóng tối và mùi khét lẹt.

Cho đến khi…

Tỉnh lại lần thứ hai, tôi vẫn nằm dưới gốc lộc vừng ấy, trời vẫn tháng sáu. Gió thổi qua, tôi rùng mình. Không phải vì lạnh, mà vì cái mùi khét lẹt ấy vẫn còn ám trong tóc, trong kẽ tay, dù thân thể này vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi bật dậy. Tim đập thình thịch.

Và lúc ấy, tôi hiểu ra một chuyện:

Tôi. Không. Thoát. Được.

Chết cũng không thoát. Sống lại thì sống lại trong truyện. Mà vẫn là vai em chồng ngốc nghếch ấy.

Ông trời chắc hẳn đang chơi trò luân hồi phiên bản độc quyền dành cho đứa não ngắn như tôi.

Tôi ngửa mặt lên trời, cười một tiếng rất… đắng:

— "Ông nội nó. Ngươi còn muốn bắt ta ch** thêm lần nữa"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.