🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi tỉnh dậy, việc đầu tiên là… véo má.

Vẫn đau.

Véo tiếp tay trái. Cũng đau.

Thử búng vào trán. Lần này thì chảy cả nước mắt.

— “Đệt… là thật.”

Tôi sống lại.

Lần thứ hai.

Vẫn là mùa hạ, vẫn là gốc lộc vừng đó, và vẫn là cái giọng quen thuộc ấy vang lên, như thể mọi thứ chỉ là giấc mộng giữa trưa nắng:

— “Muội muội, trời nắng to, vào trong nghỉ đi, cẩn thận cảm nắng.”

Tô Nhược Y đứng đó, dịu dàng như gió sớm, thánh thiện như bồ tát giáng trần. Còn tôi thì.. mấy người đòi hỏi gì ở một kẻ vừa doạ quỷ môn quan về được chứ!

Lần này, không có tiếng hệ thống nào trong đầu tôi. Có lẽ nó vẫn đang "tắt nguồn" sau cái chết cháy của tôi. Tôi vẫn chưa được "về nhà", và điều đó khiến nỗi sợ hãi từ lần trước bùng lên mạnh mẽ hơn. Tôi chạy vội vào phòng, đóng sập cửa lại. Trong đầu tôi tua lại toàn bộ chương 1 của đời mình như một cuốn phim tư liệu bi thương.

Tôi đã sống sai. Sai từ ánh nhìn đầu tiên đến hơi thở cuối cùng.

Mẹ nó, đang lẽ lĩnh cơm hộp xong phải được về chứ? Hệ thống đã nói rõ tôi chỉ có nhiệm vụ thúc đẩy cốt truyện. Tôi đã làm đúng vai trò của một Thượng Quan Minh Nguyệt rồi, bắt nạt nữ chính cũng bắt nạt rồi, cơm hộp cũng lĩnh rồi. Sao còn kéo tôi quay lại??

Với một loạt câu hỏi trong đầu. Tôi bắt đầu ghi chép. Tự làm một quyển "sổ sinh tồn giữa chốn sen trắng và trà xanh". Tôi không còn tin lời hệ thống, tôi tin vào bản năng của mình.

Trang đầu tiên, tôi viết to:

“Người tốt không bao giờ nói ‘Tỷ không sao, muội đừng buồn’. Vì người tốt thật sự, biết rõ muội buồn là do tỷ.”

Sau đó là danh sách cần cảnh giác:

Cố Thời Nguyệt – Biểu muội, biểu cảm ngây thơ, nội tâm xảo trá, khả năng nước mắt theo yêu cầu trong 3 giây. Phản diện chính trong nguyên tác.

Tô Nhược Y – Vị hôn thê của huynh trưởng - Thượng Quan Cảnh Hà, là nữ chính - nhưng ai dính vào người đó xui xẻo. Tránh xa để sống lâu.

Thượng Quan Minh Nguyệt – Là tôi, nhưng phiên bản trước. Ghi chú: não cá vàng, thích diễn, dễ bị dụ, đành hanh, ngu ngốc (TT)

Gạch đỏ: "Đừng tin bất kỳ ai cười với mình quá lâu."

Tôi bắt đầu dè chừng từng câu nói. Từng cái nhướng mày của Cố Thời Nguyệt, từng ánh nhìn ướt át của chị dâu tương lai, tôi đều ghi lại. Tôi cố gắng nói ít thôi, ít cãi nhau với Tô Nhược Y, ít hắt hủi người nhà hơn. Tôi tập mỉm cười, để che giấu sự cảnh giác bên trong.

Có người hỏi tôi:

— “Minh Nguyệt muội muội hôm nay sao lạ thế?”

Tôi mỉm cười:

— “Không sao đâu. Muội bị gió táp vào mặt, táp đến tỉnh người.”

Cố Thời Nguyệt vẫn đáng yêu như cũ. Cười e lệ, mắt cong cong, giọng dịu đến mức ru ngủ:

— “Muội muội uống chút trà mát đi, hôm nay thời tiết oi bức lắm.”

Tôi nhìn ly trà như nhìn một cái mìn, chậm rãi đáp:

— “Tỷ tỷ uống trước đi.”

Ả khẽ khựng lại một chút — chỉ một chút — rồi cười dịu dàng:

— “Đương nhiên.”

Uống một ngụm, rồi đưa lại cho tôi.

Tôi nhận lấy, đặt lên bàn. Không uống.

Tôi bắt đầu làm một điều chưa từng làm ở kiếp đầu: quan sát.

Tôi thấy mỗi lần tôi nhíu mày, Cố Thời Nguyệt lại giả vờ rối rít chạy tới. Tôi thấy mỗi lần tôi định đi chỗ khác, ả lại khéo léo kéo Tô Nhược Y đến. Tôi như một con cá được bày lên thớt, mà họ thì luân phiên mài dao.

Mà lạ lắm.

Tô Nhược Y vẫn tốt bụng như thế, vẫn giúp tôi xin tội trước mẫu thân, vẫn dắt tôi đi chọn lụa, tặng tôi ghim cài đầu… Nhưng tại sao mỗi lần tôi gặp rắc rối, đều là sau khi gặp cô ấy?

Tiệc rằm sắp tới, hệ thống vẫn không xuất hiện, nhưng tôi nhớ rõ nhiệm vụ cũ: "Đổ lỗi cho Tô Nhược Y làm mất mặt gia tộc." Kiếp trước tôi làm theo nguyên tác, chống đối Nhược Hy. Sau cùng chết cháy. Nghĩ lại vẫn thấy rùng mình. Lần này sống lại, tôi quyết không làm theo lời hệ thống chết tiệt đó nữa.

Kết quả? Tiệc rằm vẫn diễn ra suôn sẻ, Tô Nhược Y vẫn tỏa sáng, không một tai tiếng nào.

Nhưng tôi thì bị cô lập. Tai tiếng "ác miệng", "ghen tị", "chướng mắt" vẫn đeo bám tôi. Đêm hôm, không phải nước sôi, mà là những lời xì xầm, những ánh mắt khinh miệt, và cả những lần đồ đạc của tôi bị "vô tình" làm hỏng. Cuối cùng, một đêm trăng, tôi đi dạo trong hồ hoa viên, chân trượt… hay bị đẩy, không rõ.

Tôi chết chìm.

Lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ văng vẳng bên tai, mềm nhũn như tơ, nhưng đầy độc địa:

— "Chị à, sống khôn ngoan một chút không khó đâu."

Cái lạnh của nước ngấm vào phổi, cảm giác nghẹt thở và bất lực khi đôi tay không thể với tới bất cứ thứ gì... Nó khác hẳn cái nóng bỏng của lửa, nhưng cùng một nỗi sợ hãi tột cùng: mình sẽ mãi bị mắc kẹt ở đây.

Và rồi, tôi lại tỉnh dậy.

Lần thứ ba, vẫn dưới tán lộc vừng đó, trời vẫn tháng sáu.

Mùi máu vẫn vương nơi đầu lưỡi.

Tôi ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào bóng người mặc áo trắng đang bước tới, cười ngọt ngào như cũ:

— “Muội muội, lại phơi nắng sao?”

Đó là Cố Thời Nguyệt. Tôi không mỉm cười nữa. Tôi cũng không chờ chết nữa. Tôi sẽ không hiền, không ngu, và không bỏ qua nữa.

Kiếp này, nếu đã không cho tôi đường sống, vậy thì…

Tôi sẽ lấy dao, tự mở một con đường.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.