Tu Luân ngăn Diêu tiên sinh không được.
Diêu tiên sinh để người của hắn đi qua mở quan tài, Tu Luân chỉ có thể để mọi người người cảnh giác đề phòng hơn.
Minh Thù đứng bên ngoài nhìn bọn hắn mở quan tài.
Quan tài bị mở ra, lộ ra bên trong của quan tài.
Vẫn là màu đen, nhưng nhìn qua hoa lệ rất nhiều hơn so với bên ngoài quan tài.
Điêu khắc đơn giản màu cũng làm đám người Diêu tiên sinh bên kia bắt đầu sợ hãi thán phục.
Chờ bọn hắn sợ hãi thán phục xong mới bắt đầu mở nắp quan tài ra.
"Cẩn thận, không được đụng hỏng."
"Cẩn thận cẩn thận..."
Diêu tiên sinh hung hăng nói bọn hắn cẩn thận.
Nắp quan tài dần dần bị dịch chuyển khỏi, tất cả mọi người đều đi về phía bên kia.
Tu Luân cùng các đạo sĩ khác khẩn trương nhìn xem, sợ bên trong đột nhiên nhảy ra một thứ gì.
Nhưng mãi đến lúc nắp quan tài triệt để mở ra, bên trong rất yên tĩnh, không có bất kỳ vật gì nhảy ra.
"Không có gì."
Người mở quan tài kêu một tiếng.
Diêu tiên sinh cùng Tu Luân đi lên cùng nhau thăm dò phía bên trong quan tài.
Trong quan tài rỗng tuếch, đừng nói thi thể, ngay cả xương cốt cũng không có.
Giống như bên trong không có chôn người nào vậy.
"Kỳ quái..." Diêu tiên sinh lơ ngơ: "Làm sao lại cái gì cũng không có, chẳng lẽ đây là một cái quan tài trống? Không đúng, cổ mộ đại quy mô như thế, sao có thể là quan tài trống..."
Mà Tu Luân cùng các đạo sĩ khác lại đổi sắc mặt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1015232/chuong-1430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.