Ngẩng đầu lên là hai đóa tuyết trắng nõn nà, mềm mại. Màu trắng quen thuộc, kết hợp với sắc hồng rực rỡ. Trong khoảnh khắc ấy, dường như Tô Minh còn ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ của Cố Trản Từ. Cô như bị mắc kẹt trong một làn sương mù mang tên Cố Trản Từ, vừa quay cuồng lại vừa mơ màng.
Cô rất nhớ Cố Trản Từ, vô cùng nhớ.
Nhớ nụ hôn, nhớ chiếc ôm, nhớ cả sự chiếm hữu.
Thậm chí ngay cả trong mơ cũng muốn làm tình với Cố Trản Từ.
Nhưng... hiện tại, cô vẫn đang gặp nguy hiểm.
Hai tay của Tô Minh bị Cố Trản Từ nhẹ nhàng giữ chặt, nâng cao lên quá đầu, hoàn toàn không có sức phản kháng. Khuôn mặt cô đỏ bừng: "Cố Trản Từ, mau mặc quần áo vào."
Không biết Cố Trản Từ học được từ đâu cái thói lưu manh này, nói cởi đồ là cởi ngay, chẳng chút do dự.
Cố Trản Từ nhìn thẳng vào mắt Tô Minh. Đôi mắt Tô Minh trong trẻo, con ngươi đen láy, lúc này đáy mắt như có làn sóng lăn tăn.
Cô cúi đầu ngày càng thấp, khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ còn một tấc. Cả hai có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt nhau. Trên sống mũi của Tô Minh có một nốt ruồi nhỏ, màu nâu nhạt.
Cố Trản Từ tiếp tục hỏi: "Còn muốn chia tay không?"
Hơi thở của Cố Trản Từ phảng phất quanh mũi, Tô Minh như sắp say, vội vàng quay mặt đi.
Do gần đây thiếu ngủ nên sắc mặt cô không được tốt. Lúc này, đầu tóc bù xù, trông cô luộm thuộm. Không ai muốn bị người yêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-voi-me-cua-nu-chinh-he-moc-tieu-tieu/527978/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.