Trong phòng chìm vào im lặng quỷ dị, một nỗi sợ hãi làm người lạnh gáy dần trỗi dậy từ sâu trong lòng, như loài rắn độc thè lưỡi trườn lên cơ thể.
Nếu 'Lâm Quát’ trong nhà là cư dân bản địa của thế giới này, thế có nghĩa nó không hề biết về không gian song song, việc nó có thể làm chỉ là khiến người khác đề phòng, tính nguy hiểm không cao. Nhưng nếu 'Lâm Quát’ đã trải qua thế giới khác và đến đây vậy nó có thể làm ra rất nhiều chuyện.
Lâm Quát cùng Triệu Thù liếc nhau, nghi vấn trên giấy đã không còn kịp để thảo luận hay suy nghĩ nữa. Lâm Quát định xé tờ giấy đi, Triệu Thù lại khẽ giọng: “Đưa tôi.”
Triệu Thù gấp giấy thành một mẩu cực nhỏ rồi kéo cổ áo, nhét vào áo ngực.
Lâm Quát: “…”
Triệu Thù hết sức trấn định nói: “Đặt ám hiệu đi đi.”
Cô tin Lâm Quát hiện tại đứng trước mặt mình là Lâm Quát cùng thế giới, ‘đặc điểm’ đã không thể dùng để phân biệt bản thể với khác thể nữa, nhưng mọi Lâm Quát đã trải qua một vòng hoán đổi, vậy thì mọi thế giới đều đã hình thành hơn nữa mốc thời gian cũng đã ngừng lại, bọn họ hiện tại có thể dùng ám hiệu đơn giản nhất để phân biệt người cùng phe.
Đoán Lâm Quát không giỏi cái này, Triệu Thù liền ghé sát tai cậu thì thầm ám hiệu.
Chốt ám hiệu xong, hai người đẩy cửa bước ra, thẳng đường xuống lầu một của căn nhà màu đen trắng.
Giờ dưới lầu đèn đuốc sáng trưng, Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hen-ho-truc-tuyen-trong-game-kinh-di/2783640/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.