Ngoại truyện đến đây--- === "Anh, em..." Lâm Chi từ phòng máy ra, đập ngay vào mắt một màn rải cơm chó cỡ bự. Lâm Quát vội vàng rút tay đang nắm tay Thịnh Văn về, vành tai ửng đỏ. "Giang Thăng với Trương Dực đâu rồi?" Lâm Quát ho khan một tiếng cho đỡ xấu hổ. Thịnh Văn vốn đang cười, nghe thấy cậu hỏi thoáng cái cứng lại. Lâm Quát thấy hết phản ứng của hắn, trong lòng bất chợt vang lên "răng rắc", tươi cười trên mặt cũng nhạt bớt mấy phần. "Bọn họ?" Trong giọng Lâm Quát mang theo căng thẳng: "Là đã xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Chi cũng lập tức thu lại vẻ mặt bị nhét cơm chó, gấp gáp nhìn Thịnh Văn. Thịnh Văn nói: "Bọn họ không sao cả." Hắn chỉ khựng lại một cái chớp mắt, rất mau khôi phục bình ổn như thường: "Chỉ là bị anh quên mất." Lâm Quát: "..." Lâm Chi: "..." Thịnh Văn một bộ không hề hấn gì: "Quay lại đi tìm vậy." Người trong Vây Thành đang lũ lượt chạy về phía lối ra, ba người bọn họ lại quay ngược trở vào. Lâm Chi lên tiếng: "Anh Thịnh Văn, anh cũng quá không đáng tin đi." Thật ra cô nhóc không có ý chỉ trích Thịnh Văn, lời sau còn chưa kịp tỏ rõ, Lâm Quát đã không tán đồng nhắc nhở: "Chi Chi." Bênh bồ. Thịnh Văn cười, lặng lẽ ghé bên tai Lâm Quát: "Bạn trai thật là chiều!" "... Anh Thịnh Văn, em nghe thấy á!" Lâm Chi bấy giờ giải thích: "Ý em là, coi chừng anh em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hen-ho-truc-tuyen-trong-game-kinh-di/2783651/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.