Giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên bên tai tôi, thể mà tôi không kiềm chế được thân thể run rẩy! Tuy trước mắt tôi chỉ là một con búp bê sứ và một đứa trẻ, nhưng lúc này tôi lại thật sự cảm giác được nguy hiểm đang gần kề tôi!
Con búp bê này muốn giết tôi? Sợ hãi dâng lên trong lòng, nhất thời tôi cũng không đoái hoài đến nhiều như vậy, xoay người chạy ra ngoài phòng. Nhưng tôi còn chưa chạy đến cửa đã nghe thấy cạch một tiếng, cửa phòng đột nhiên đóng sập lai!
Tôi va vào cửa, vừa đập vừa đẩy, liều mạng muốn mở ra. Nhưng chẳng biết tại sao, cánh cửa này giống như bị phong ấn, có làm thế nào cũng không mở ra được.
Nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng dâng cao, tôi vội vàng lo lắng hết nhìn trái lại ngó phải, cuối cùng cũng nhìn thấy trong căn phòng còn có một cánh cửa sổ… Tuy đây là tầng hai, nhưng trại trẻ mồ côi rất thấp, nhảy xuống cùng lắm cũng chỉ gãy chân thôi. Lúc này tôi không nghi ngờ chút nào con búp bê này thực sự muốn tôi chết rồi, chỉ cảm thấy thà gãy xương còn tốt hơn mất mạng.
Nghĩ đến đây, tôi bất chấp tất cả chạy về phía cửa sổ.
“Hì hì hì…”
Đúng vào lúc này, bên tai tôi vang lên một tiếng cười lạnh lẽo và non nớt. Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh từ sâu trong xương cốt tràn ra ngoài! Tôi dừng bước lại, quay đầu, nhìn thấy con búp bê kia đã rời khỏi lòng Tiểu Tiệp, đứng trên giường. Đúng, nó giống như một đứa trẻ, đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hen-kiep-sau-gap-lai-chang/1362464/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.