Áo sơ mi trắng của Tiết Xán bị rách rất nhiều chỗ và dính đầy máu, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy sát khí, đôi mắt đỏ tươi như Tu La bước ra từ địa ngục. Mặc dù tôi không quay đầu, tôi cũng có thể cảm nhận được An Nhân, An Hoành Viễn và Lâm Nhã Lan bên cạnh tôi đang run rẩy.
“Sao, sao lại thế… nhiều quý như vậy..” An Nhân tái mặt lầm bầm: “Chung Tuyết! Cô đã chắc chắn là anh ta không thoát ra được mà? Tại sao…”
“Ai cho phép cô nói chuyện hả!” Khuôn mặt dữ tợn của Chung Tuyết ở sau gáy An Nhân thét lên ngất lời An Nhân, nhưng sự run rẩy trong giọng điệu đã làm lộ ra nỗi sợ hãi của cô ta.
Lúc này, Tiết Xán đã đến gần. Hắn đi rất chậm, mỗi bước chân như đang giẫm lên trái tim của đám người An Nhân.
Hắn tùy ý năng tay lau đi vết máu trên mặt bằng mu bàn tay dính máu của mình, đôi môi mỏng nhuộm máu khẽ mở: “Nói đi, ai chết trước”
Một câu nói bâng quơ lại khiến Lâm Nhã Lan phát điên. Chỉ nghe thấy bà ta hét lên một tiếng kỳ dị, sau đó tóm lấy An Nhân định chạy ra ngoài. Nhưng Tiết Xán nhấc tay lên.
Những ngọn nến xung quanh chúng tôi đột nhiên bùng cháy hừng hực giống như một bức tường lửa, bao vây chúng tôi ở chính giữa. Lâm Nhã Lan hít mạnh một hơi, suýt chút nữa ngất xỉu.
An Hoành Viễn căng mặt và hét lên một cách không có lý trí:
“Mày không được qua đây! Tao cảnh cáo mày! Nếu mày mà đi qua, tao sẽ liêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hen-kiep-sau-gap-lai-chang/1362522/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.