Chiếc bàn trong phòng ăn rộng và bóng như mặt nước hồ.
Trên bàn là bộ đồ ăn bằng sứ màu xanh nhã xinh đẹp. Lại có một bộ lọc cà phê bằng bạc. Bên cạnh có chiếc chuông bạc. Bà Marion Hillyard ngồi dựa chiếc ghế, nhả khói và thở dài. Hôm nay là rất mệt. Chủ nhật nào cũng là ngày mệt cho bà. Nhiều khi bà thấy ở nhà lại mệt hơn đến văn phòng làm việc. Bà dùng ngày chủ nhật để trả lời thư từ, xem qua các sách mà gia nhân mua cho bà; ghi những gì bà thấy cần phải sửa sang lại trong nhà trong tuần tới, hoặc áo quần gì cần may thêm; vạch ra thực đơn tuần tới cho bà bếp lo nấu. Đã bao năm bà cứ theo thời khóa biểu đó, kể từ trước khi bà thay chồng lo công việc của hãng. Và từ ngày chồng chết, ngoài việc thường ngày, chủ nhật bà còn săn sóc cho Michael.
Lúc này bà nhớ lại mọi việc, bà mỉm cười, nhắm mắt. Bà rất thích những giờ phút sống với con, bà không muốn ai chen vào những lúc ấy. Và không muốn ai tách Michael ra khỏi bà.
Nhưng rồi ngày chủ nhật ấy không còn nữa. Tự dưng nước mắt bà rưng rưng. Bà ngồi yên, nhớ lại Michael mười tám năm về trước, lúc còn là cậu bé sáu tuổi, còn là hoàn toàn của bà. Bà thương yêu cậu bé biết bao. Bà có thể làm tất cả mọi việc cho con. Và bà đã làm như thế thật. Bà duy trì cả một cơ nghiệp đồ sộ cho con; cả cái gia tài sự nghiệp này là quà tặng quí giá cho Michael:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hen-yeu/2315959/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.