Yên lặng nghe xong Kỳ lão gia tử răng dạy trách mắng cho một trận, Kỳ Cảnh xoay người trở về viện của mình.
Đang muốn vào cửa, chợt nghe trong sân cách vách truyền đến một trận tiếng cười thanh thúy vui thích, “Cha chạy mau, đừng để nương được… A, nương tha mạng, đừng cào chon ngứa, cha…” Tiểu cô nương cười đến thở hổn hển, kèm theo tiếng đứt quãng cầu xin tha thứ. Đại khái là bị thu thập thảm, hắn nghe… tiếng Đại Bạch tức giận kêu, một nhà ba người vui chơi ngưng bặt, theo sát sau lại vang lên một vòng cười mới. Lần này, Kỳ Cảnh biết, bọn họ đang cười Đại Bạch, cười nó xem mẹ con chơi nháo tưởng thành thật sự bị bắt nạt.
Ở trong mắt bọn họ, bây giờ Đại Bạch, nhất định là ngốc hồ hồ đi?
Kỳ Cảnh không muốn nghe nữa, bước nhanh vào cửa, phía sau Trường Thuận theo sát hắn, là hầu hạ cũng là trông coi. Kỳ Cảnh không muốn thấy hắn, lạnh giọng kêu Trường Thuận ra ngoài, chính mình vào trong phòng, đứng trước cửa sổ, nhìn trời xa trầm tư, khuôn mặt bình tĩnh.
Thân thể nhỏ đi, đại khái cũng không có ký ức, cho nên Kỳ Cảnh có thể hiểu được vì sao Đại Bạch chịu thân cận hắn lại không nghe lời của hắn, nhưng hắn không nghĩ ra, nó như thế nào sẽ đối với tiểu cô nương kia một lòng một dạ? Liền bởi vì nàng thật lòng đối với nó tốt sao?
Được người thật lòng chiếu cố, có trọng yếu như vậy sao?
Trong hồi ức của Kỳ Cảnh những năm tháng hắn ở trong tộc. Không có trưởng bối, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hi-gan-nhau/2603743/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.