Đêm sâu lồng lộng, sóng nước mênh mang. Lá sen rì rào, cá khuya quẫy sóng. Nửa vầng trăng sáng nhợt nhạt treo giữa trời cao thăm thẳm, ánh sáng vàng vọt yếu ớt không đủ soi sáng thế gian, trái lại khiến cho khung cảnh tranh tối tranh sáng tựa như càng thêm mấy phần huyền bí. Dưới sự che chở hết mình đó của màn đêm, hai bóng đen nọ lén lút vượt qua bờ tường Liên Hoa Ổ, thành thạo vô cùng tìm ra lối đi tắt tránh hết mọi tai mắt ngăn cản, thần không biết quỷ không hay đi đến bên phòng tông chủ.
Phòng tông chủ của Liên Hoa Ổ là nơi năm xưa Giang Trừng sinh hoạt, hiện tại do chủ mẫu Lam Hi Thần dùng để chữa thương. Lam Khải Nhân vừa đến, đương nhiên biết vị trí của Lam Hi Thần hiện tại khiến bao nhiêu người đỏ con mắt, lại nhìn ra bệnh tình của hắn có huyền cơ bất thường, lập tức bố trí nhân thủ ngày đêm canh gác xung quanh, một khắc cũng không lơi lỏng.
Dưới ánh trăng bàng bạc, bạch y mơ hồ lộ ra một sắc ưu thương. Một bóng đen nhìn vào, không nhịn được mà nguýt một cái, lẩm bẩm: "Có khác đám tang là bao đâu?". Nói rồi, hắn tiện tay ngắt một chiếc lá, vuốt vuốt cho phẳng, đưa lên bên môi. Âm thanh theo gió đêm nhè nhẹ lan tỏa, thoạt nghe không khác gì tiếng côn trùng kêu trong tán cây, tiếng sóng rì rào vuốt ve bờ đá, thế nhưng càng nghe càng khiến tâm trí bồng bềnh thả lỏng, hai mi mắt dần dần nặng trĩu, cho tới khi hợp làm một...
Đợi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hi-trung-se-la-lan-cuoi-cung-ta-noi-thich-nguoi-minh-tri-co-muoi/2300076/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.