Lại là một ngày mới, người dân trong tiểu trấn như những bánh răng không nghỉ của một cỗ máy, tới khung giờ quen thuộc lại làm những việc quen thuộc như bao năm qua đã làm.
Từ Hiền cũng thế, hắn đón ánh ban mai, ung dung nhàn nhã tiến về Bạch Long Trấn, thần thái sáng sủa, bộ dáng nhẹ nhàng, không thể nhìn ra chút mệt mỏi hay ưu phiền nào.
Đêm qua, hoặc chính xác là cách nay chưa đến hai canh giờ, trừ bỏ Lục Đạo Vinh thì trên đường trở về Từ Hiền còn bắt được hai con cá nhỏ, đều là Hậu Thiên thất trọng, không đỡ nổi một đòn.
Cả ba giờ phút này đã hóa thành một bãi nước vàng, yên vị chờ phơi khô trong nhà hắn.
Từ Hiền lăn bánh vào trong trấn, vừa tiến thêm được ba trượng đã thấy một con thần ngưu hùng hục lao tới giúp mình đẩy xe.
Một ổ bánh mì hai mươi văn, Từ Hiền chỉ dùng tám văn tiền để mua, từ tốn gặm trên đường đến lớp.
Ba ngày trước dạy một chữ Chấp, hôm nay Từ Hiền lại viết một chữ Niệm.
“Niệm niệm bất xá”, “niệm niệm bất vong”, “tư tâm tạp niệm”, “họa phù niệm chú”,… đủ loại thành ngữ tuôn ra, Từ Hiền cũng đến bất ngờ với đám học trò.
Tất nhiên, đồng học Triệu Tiểu Hổ quả không làm mọi người thất vọng, một câu “đầu trọc thích niệm kinh” giúp nó kiếm lời trăm lần chép phạt “một người ăn chay, mười người niệm Phật”.
Một ý nghĩ sai lầm, đổi lấy trăm ngàn lần múa bút. Đồng học Tiểu Hổ có triển vọng nhất trong việc trở thành thư pháp gia đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hiep-gia-he-thong-di-gioi-hoanh-hanh/2283013/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.